Logo
Trang chủ
Chương 57

Chương 57

Đọc to

- Mắt giống, mồm giống, mũi cũng giống. - Chắc bà ấy phịa bừa ra.

- Ôi thật á….

- Giống gì mà giống. Cháu là xe ôm đầu ngõ cô ạ. - Nó tưng tửng.

- Oh thế à, cô xin lỗi.

- Không phải đâu cô, bạn trai cháu ý. Cô xem đẹp đôi không ^^.

- Bố láo nó quen, ai bạn mày.

Hai đứa đánh lộn mãi cũng mua xong đồ, phải cái cũng hơi tốn nước bọt vì buôn chuyện nhiều quá. Phố Hàng Mã mùa này vắng vẻ, sau đợt trung thu mới tấp nập tới tận Tết Ta. Hai đứa nó làm náo loạn góc phố nhỏ giữa trưa hè oi bức.

“Xịch… xịch… Két… két…. Brum… brum… Xịch…. xịch….”

- Sao thế anh?

- Bỏ mịa, hết xăng. - Nó lắc đầu chán nản.

- Đi xuống dưới Trần Hưng Đạo có cây xăng kìa.

- Mày ngồi đây đợi tao nhé, tao dắt xe xuống mua xăng rồi chạy lên.

- Biết đợi đến bao giờ, thôi em đi cùng anh, gần mà.

Nó im lặng không nói gì, ít đứa con gái nào muốn đi bộ cạnh một cái xe Wave ghẻ hết xăng mà thằng dắt xe thì lem nhem bẩn bẩn như một đứa xe ôm. Vậy mà con bé cũng chịu khó lếch thếch đi song song với nó dọc từ Hàng Gai lên đến Tràng Tiền. Như sực nghĩ ra cái gì, nó bảo con bé đứng ngoài rồi dắt thẳng xe vào bên trong. Một lúc sau nó cầm ra hai que ốc quế và dúi cho con bé một cái:

- Ăn đi này.

- Ơ, xe đâu, đồ đâu? - Con bé ngạc nhiên.

- Để hết trong kia, khóa cổ, khóa càng cẩn thận rồi. Đồ để đấy ai lấy mà sợ.

- Nhỡ mất thì sao?

- Thì vòng ra mua lại. Tao nhớ là cần mua cái gì rồi. Chẳng lẽ mày định bắt tao thồ cái bao tải ấy xuống tận kia à? Ăn đi, chảy hết kem bây giờ.

Con bé ngoan ngoãn nghe lời, hai đứa nó đi bộ men men lên phía trên. Nó định gọi một cái xích lô, nhưng con bé níu tay nó lại: “Đừng anh, gần mà, lâu rồi em không đi bộ ở đây, đi xuống dưới có hàng cây này, mát lắm”. Thế là hai đứa lại vòng xuống dưới dù theo nó lẩm nhẩm tính thì đáng lẽ đi thẳng ra nhà Hát Lớn rồi mua xăng ở dốc Bác Cổ thì gần hơn là chỗ đầu ngã ba Trần Hưng Đạo. Nhưng kệ, con bé thích thế cũng được, dù gì cũng có ai vội gì đâu.

- Ơ kìa, anh không ăn kem à? Chảy hết rồi.

- À, ừm, tao không thích ăn kem…

- Sao thế? Ngon mà.

- Có lý do riêng.

- À… - Con bé gật gù ra vẻ hiểu hiểu - Do chị kia à?

- Mày biết làm gì? - Nó gắt gỏng.

- Thế sao anh còn mua hai que?

- Vì có hai người.

- Nhưng anh có ăn đâu.

- Không mua thì người ta tưởng tao tiếc tiền mua ăn mảnh, hỏi gì mà hỏi lắm thế.

Im lặng…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sau Này...!
BÌNH LUẬN