Logo
Trang chủ

Chương 70

Đọc to

Đọc lại mới phát hiện ra không chỉ một chương này mà vài chương cũng biến mất không hiểu vì lý do gì. Ức không tả nổi! Mọi người thông cảm nếu không được hay. Trước viết đã rõ hay rồi, giờ gõ lại rơi rụng tả tơi hết cả. Bực không tả! Hic. Chán chả buồn sửa lỗi chính tả với lặp từ. Đăng không mọi người ngóng.

- "Sau khi xem xét toàn bộ quá trình, xét lời khai của các bị cáo tại phiên tòa, HĐXX nhận thấy Viện kiểm sát truy tố các bị cáo là đúng người đúng tội. Tuy nhiên, căn cứ vào tình tiết giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo: thành khẩn ăn năn hối cải, gia đình bồi thường thiệt hại để khắc phục một phần hậu quả... HĐXX tuyên phạt bị cáo Hoàng Trung Kiên mức án 5 tháng tù giam, chiếu theo thời gian tạm giam. Tòa tuyên bố phóng thích tại tòa." - Vị thẩm phán dõng dạc tuyên án trước vẻ mặt lạnh tanh của nó. Tất cả những điều này nó đã được biết trước ngay từ khi được chuyển từ quận vào trại ít lâu. Mẹ nó đã dàn xếp êm xuôi tất cả theo một cách nào đó. Hơn hết, vừa may mắn vừa cay đắng, người bị hại lại là người thân ruột thịt với cái đứa đang đứng trước vành móng ngựa này.

5 tháng tạm giam không phải là quá lâu, cũng không phải là quá nhanh. Nói cho cùng nó cũng chẳng còn lạ lẫm gì nơi này nữa, nhưng khác với lần trước, lần này nó thực sự mong ngóng được ra ngoài hơn cả. Cảm giác 5 tháng này đối với nó dài hơn cả 5 năm. Dù đây là lần đầu tiên mẹ đi thăm nuôi nó, cả thằng Hãn nữa, nhưng không làm nó cảm thấy nhẹ lòng hơn lần trước. Tuy nhiên, lại không có chị, Dương nữa. Nhưng nó đòi hỏi có Dương ở đây là thừa và lố bịch. Dương liệu có biết nó đang ở đây không? Dương liệu có chấp nhận nó không khi biết đời nó lại có thêm một vết nhơ dài? Chị đâu? Chị ra sao? Cái thai thế nào?... Hàng trăm câu hỏi đan xen cày xới tâm trí nó. Nhưng những phút thăm nuôi ngắn ngủi lại không cho phép nó đủ thời gian tìm hiểu mọi việc. Chiếc xe hơi hôm nay do thằng Hãn cầm lái chầm chậm chở nó về phía nội thành sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết. Nó nhận lại đống đồ của mình và ôm khư khư trong lòng. Mẹ ngồi sát ngay bên cạnh nó, nó có thể mở miệng hỏi, nhưng tất cả đều chọn cách im lặng để giết thời gian. Nó thiêm thiếp ngủ gục bên ô cửa kính lúc nào chẳng hay…
- Anh ơi! - Thằng Hãn vỗ vỗ vai nó - Dậy anh ơi, về đến nhà rồi.
Nó mở mắt nhìn xung quanh, đây là cái bãi đỗ xe quen thuộc của nhà nó. Chẳng có gì lạ, thậm chí một hàng cây ngọn cỏ sau gần 6 tháng vẫn y nguyên như cái đêm nó mới đi. Thằng Hãn cười:
- Về nhà rồi anh, đường giờ này đang đông, anh chịu khó đi bộ với bác về nhé. Em đi gửi xe.
- Ừ…
Nó rảo bước đi theo mẹ về nhà. Cánh cửa cuốn quen thuộc và ngứa mắt cứ chầm chậm kéo lên mang theo những tiếng lạch cạch quen thuộc, nó chạy một mạch lên tầng hai, khẽ khàng mở cửa phòng chị, không ồn ào đập cửa hay đá tung nó như mọi khi. Nhưng cũng chẳng có tiếng chị the thé chửi rủa nó nữa. Căn phòng gọn gàng ngăn nắp, nhưng tuyệt nhiên thiếu hơi người, cũng đủ để ai đi vào ngửi thấy cái mùi lạnh toát và trống rỗng. Nó lặng lẽ đóng cửa bước về phòng.
Nó ngủ, 2 ngày liền cái kiểu ngủ nửa thức nửa tỉnh khốn nạn. Thôi coi như là ngủ bù cho 5 tháng sống và làm việc một cách khoa học theo quy định của nhà nước. Ngủ nhưng có lúc mắt mở thao láo, đầu trống rỗng hoàn toàn. Nó vẫn biết mẹ nó thi thoảng mang khay đồ ăn lên, nhẹ nhàng đặt đầu giường rồi lại lặng lẽ lên dọn nguyên cả khay ấy vào bữa tiếp theo. Nó không ăn, thi thoảng uống nước và bước vào WC. Chấm hết. Nó gọi đấy là ngủ vì nó không hề suy nghĩ gì trong suốt hai ngày ấy. Cánh tay trái gác lên trán nặng chình chịch thì nó đổi bên. Có lẽ cảm giác nặng chình chịch ấy là thứ duy nhất nó cảm nhận được trong hai ngày nằm liệt một chỗ. Cho đến buổi chiều hôm ấy khi mẹ nó bước vào phòng và thấy nó vẫn mở mắt thao láo, không giả vờ úp mặt xuống đệm nằm im như mọi khi. Nó cứ vô thức nhìn lên trên trần và dõi theo từng miếng viền thạch cao, thì lúc đấy chắc bà mới dám ân cần hỏi:
- 5 tháng xa nhà, có cảm thấy thay đổi được điều gì không?
- Dạ có mẹ ạ.
Rồi lại im lặng, chắc mẹ nó chưa chuẩn bị được gì cho kịch bản ấy nên chưa biết nói gì thêm. Ai mà nghĩ được nó sẽ ngoan ngoan đáp lời một cách gọn lỏn như thế. Bà đứng dậy kéo tấm ri đô che cửa ra. Nó lật người lại, xếp hai tay lên gối đầu, nhìn trời áng chừng cũng đã chiều chiều:
- Chị đâu hả mẹ?
- Chị ổn, tốt nhất con đừng bận tâm.
- Còn cái thai…
- Chuyện của con giờ không phải là lo nghĩ về điều ấy.
- Vâng…
- Chắc con cảm thấy không thoải mái khi mẹ ở nhà.
- Con không dám ạ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
BÌNH LUẬN