- Mẹ cũng phải nói trước với con là mẹ sẽ ở nhà này, chắc chắn là như thế. Mẹ đang phải lo cho nhà hàng trên Linh Đàm và chỗ cổ phần còn lại trên bar của nhà mình. Vì thế không thể cứ nay đây mai đó được. Ở nhà này sẽ tiện hơn cả. Con cứ ở nhà nghỉ ngơi hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa, rồi sau đó tính tiếp xem có làm tiếp trên bar hay không hoặc mẹ sẽ bán bớt cổ phần đi. Mẹ cũng yếu rồi, không thể lo được một lúc nhiều việc. Còn nếu không - bà rút trong ngăn kéo ra một chùm chìa khóa đặt lên mặt bàn - đây là chìa khóa nhà dưới Hà Đông, con có thể về đấy ở tạm cho thoải mái.
- Vâng con biết rồi mẹ ạ.
- Điện thoại của con trong ngăn kéo, mẹ vẫn phải nạp tiền để giữ số hàng tháng nhưng có người gọi nhiều quá nên mẹ tắt đi. Các tin nhắn của con mẹ cũng không đọc. Nếu có vấn đề gì quan trọng liên quan đến làm ăn thì con xem qua rồi thu xếp giải quyết.
- Con biết rồi. - Nó bật dậy ra khỏi giường toan đi xuống nhà - Con xin phép đi ra ngoài ăn cái gì đó đã.
- Khoan đã. - Mẹ nó gọi giật giọng khiến nó khựng lại và ngoái đầu lại nhìn và chờ đợi. Nhưng bà chỉ nhẹ nhàng nhắc: - Nhà dưới đấy lâu không có người ở rồi, gọi bà đồng nát nào qua mà dọn nhà. Ví và chìa khóa với điện thoại không cầm đi à? Mẹ để tiền trong tài khoản đấy.
- Con biết rồi. - Nó quay lại mở ngăn kéo nhặt đống đồ cầm trên tay rồi lại bước thẳng.
Tận hưởng phố phường, tận hưởng sự tự do, hít thở cái mùi bụi bụi của Hà Nội dù vẫn đang ngồi trong xe hơi và bật máy lạnh tưng bừng. Giờ không nhầm thì cũng đã cuối năm, chẳng hiểu sao trời vẫn oi như mới đầu hè. Không phải lần đầu tiên nó tận hưởng cái cảm giác này, cái cảm giác thoát ra khỏi một thứ gì đó kìm kẹp và đè nặng lên mình suốt một quãng thời gian dài, nhưng không phải vì thế mà nó không cảm thấy quý cái sự tự do dễ chịu này. Nó vừa lái xe vừa hý hoáy mở điện thoại (không khuyến khích các bạn trẻ làm điều này), vài trăm tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Phần lớn là của Dương, có vài email được cập nhật cũng như vài thông báo trên Facebook. Nó không quan tâm lắm, lại tắt máy và ném chiếc điện thoại vào cái hộc trên xe. Nó vẫn chưa biết phải đối mặt với Dương thế nào. Nhỡ chẳng may, Dương gọi…
- Vẫn Chivas 18 chứ anh? Một ly đầy? - Con bé ở quầy bar nhìn nó cười tươi - Chào mừng anh trở về nào.
- Ừ thì chào mừng. - Nó cười gượng gạo nâng cốc với con bé và thằng Hãn - Cảm ơn vì giữ chỗ cho anh trong suốt gần nửa năm.
- Ok, em cạn rồi nhé. - Con bé dốc ngược cốc sau khi tu một hơi dài - Hai anh ngồi tâm sự nhé, em ra đứng quầy đây.
- Ok, làm việc đi. - Thằng Hãn phẩy tay.
Nó trầm ngâm ngồi nhấp nhấp từng ly nhỏ như mọi khi, lấy lại cảm giác thân thuộc ở cái góc tối này. Khà một hơi nhẹ nhàng cho cái vị cay cay tan khỏi đầu lưỡi nó. Thằng Hãn cũng bắt chước làm theo và vỗ vỗ vai nó:
- Cứ từ từ mà uống anh ơi. Trong đấy thì đào đâu ra Chivas.
- Đ.m, có cuốc lủi mà uống đã là trọng tội rồi. - Nó văng tục - Mày nghĩ mẹ tao bơm vào cho tao nhiều xèng lắm à? May là tao không nghiện cỏ như mày đấy, không chắc nhà tao bán nhà đi mua thuốc.
- Xời, em thì có bao giờ phải vào đấy đâu mà anh lo. Xoắn. Thôi anh ạ, về là mừng, thi thoảng đi an dưỡng vài tháng về anh em nó lại nể thêm vài phần. Dính vào cái nghiệp này thi thoảng vào trường một vài tháng xá gì. Anh em ngoài này biết chuyện cả, ai cũng thông cảm và nể anh cực.
- Ờ… - Như sực nhớ ra điều gì, nó nắm vai thằng Hãn hỏi: - Mày có biết chị Linh đâu không?
- Ơ, anh là em ruột chị ấy còn không biết thì hỏi em, em biết trả lời sao? - Thằng Hãn tròn mắt ngạc nhiên - Hay anh hỏi bác xem sao?
- Mẹ tao không nói. - Nó vỗ tay đồm độp lên trán. Mắt nhắm nghiền ra vẻ suy nghĩ - Đ.m, có thằng em nào như tao không xiên chị xong rồi đ'biết bà ấy giờ đang sống hay chết.
- Luyên thuyên, hôm ấy em đưa chị vào viện mà. Rồi bị triệu tập lấy lời khai nên không rõ có nặng không vì sau đó là bác vào viện ký sổ khám rồi. Mấy lần em định qua thăm cùng với mấy đứa nữa thì bác bảo chị đang ngủ, không phiền nên chỉ tiếp bọn em dưới phòng khách thôi. Độ 2, 3 tháng trước thấy chị qua chào mọi người, nghe bảo đi xa. Đấy là lần cuối em thấy chị Linh. Thề. - Thằng Hãn giơ hai ngón tay lên làm dấu thề độc.
- 2, 3 tháng trước. - Nó nhẩm nhẩm tính toán trong đầu - Lúc ấy thì cũng phải được tầm 6, 7 tháng rồi, mày có thấy bụng chị ấy to hay nhỏ không?