- Anh đứng lại cho em. Em muốn mọi chuyện rõ ràng. Nếu hôm nay anh không giải thích rõ cho em. Cả em và anh không đi đâu hết. - Dương dang hai tay ra chặn lối đi của nó.
- Hờ… - Nó cười khẩy. - Anh đã muốn kết thúc mọi chuyện trong im lặng. Em muốn nghĩ thế nào cũng được, cứ đổ hết lỗi cho anh cũng được. Nhưng đấy là em muốn mọi chuyện rõ ràng đấy nhé. - Nó bật cốp sau xe lên lôi ra quyển sổ hôm nào, ném lên mui xe. - Tùy em thôi.
Dương đứng sững người chết lặng nhìn từng trang giấy bị gió thổi bay xào xạc rồi run run lật giở từng trang, mặt tái đi như không còn giọt máu.
- Anh… sao anh có nó… Ai đã đưa cho anh…
- Em quan tâm đến điều đó làm gì? Giá như em hỏi nó là cái gì, dù là giả vờ hỏi thôi, giả như không hề biết nó thì khéo anh cũng giật mình vì đã nghi ngờ em đấy. Em nói thế đâu khác gì thú nhận đâu?
- Anh đã đọc hết rồi phải không?
- Đọc hết, chẳng sót một chữ nào. Nực cười chưa, chuyện lần đầu tiên em gặp anh trên bar là do em đã sắp đặt trước phải không?
Im lặng…
- Chuyện anh bị đánh phải tiếp máu của em cũng là do em tính hết cả rồi?
Im lặng…
- Từng kỷ niệm, từng câu nói, từng dòng tin trong suốt gần hai năm qua của anh, tất cả đều nằm hết trong dự tính của em phải không? Em nói đi. Em muốn gì ở anh? Tại sao em không trả lời hả?
Nó cầm vai Dương lắc mạnh, mặc cho con bé vẫn chưa hết shock và gào lên. Ngoài trời mưa lại bắt đầu nặng hạt. Cả không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa. Hai ba cái đầu tò mò ngó vào nhìn về chỗ nó. Nó ngẩng mặt nhìn lên phía cửa chỉ thẳng tay:
- Biến đi!
Mấy đứa trông xe, len lén kéo nhau đi. Nó biết là chúng nó sẽ không đi hết mà sẽ rình rình nấp sau cửa nghe chuyện của nó để rồi rì rầm bàn tán nhau ầm cả bar lên. Nó kìm giọng xuống hết mức có thể:
- Tại sao thế? Em giải thích đi. Em giả dối với anh suốt thời gian qua để làm gì? Em muốn gì ở anh? Em nói đi. Nói là anh đã hiểu nhầm đi? Chỉ cần em giải thích được cho anh, anh sẽ quỳ xuống bò từ đây về đến nhà em, cứ ba bước anh lại nói xin lỗi em một lần. Em muốn mọi thứ rõ ràng cơ mà? Giờ em giải thích đi.
- Em xin anh… anh có biết quyển nhật kí ấy đã có từ bao giờ không? Em đã muốn quên, muốn vất bỏ nó đi rồi, em không muốn có nó anh hiểu không?
- Không, đã quá muộn rồi. - Nó lắc đầu. - Đáng lẽ anh phải tỉnh táo hơn, tại sao một đứa con gái như em lại chú ý đến anh, tại sao em cứ dai dẳng bám lấy anh như thế. - Nó nhếch mép cười. - Làm gì có chuyện ấy, anh vừa ảo tưởng vừa ngu ngốc đến độ bị em dắt mũi đi hết bước này đến bước khác. Anh em là ai? Người mà em nhắc đến trong quyển nhật kí là ai, quan hệ thế nào với anh. Em giờ quá… biết gọi là gì nhỉ… quả là không đơn giản.
- Anh nhất định phải biết mới được sao? Anh không thể coi cuốn sổ ấy như một đống giấy vụn vất đi được sao? Anh nhìn xem, đây… - Dương vội vàng giở từng trang giấy. - Em đã xé nát tất cả… đây… cả đây nữa… anh nhìn xem có trang giấy nào là không nhăn nheo vì thấm nước mắt của em… Anh lại muốn nó ướt thêm một lần nữa sao? - Dương ném cuốn sổ đi, hai tay đưa lên ôm lấy mặt. - Nó và quá khứ là hai thứ em muốn quên, muốn ném đi từ lâu rồi.
- Em hiểu cảm giác của anh không? - Nó lại cười. - Giờ từng lời em nói, với anh cũng chẳng có ý nghĩa nhiều lắm. Em đã từng khóc, đã từng nói những thứ còn có ý nghĩa hơn những câu vừa rồi nhiều cho đến khi anh nhận ra nó là giả dối. Thôi, dẫu sao mọi thứ cũng đã chấm hết rồi. Em có giải thích hay không thì cũng thế. Anh chỉ hỏi vậy thôi. Sống tốt nhé, chào em. - Nó quay lưng toan bước đi.
- Anh có còn nhớ trong nhóm của anh ngày xưa có một người dáng cao cao hay đi con Camry đen không? - Dương nắm tay nó lại bật khóc.
- Anh chẳng nhớ ai hết. - Nó đứng khựng lại. - Quan hệ của anh với cái lũ ấy không nhiều như em tưởng đâu, có lẽ còn ít hơn quan hệ của anh em với chúng nó nhiều. Đơn giản anh đến và chơi cho có bạn có phường. Thế thôi, chẳng sâu đậm gì.
- Đấy là anh trai của em. Anh có nhớ khi anh đến nhà em làm sinh nhật cho em trai. Em đã ngăn anh vào phòng em không?