Logo
Trang chủ

Chương 92

Đọc to

- Sao cười?

Nó buông con bé ra và nhặt cái áo phông dưới sàn lên mặc vào người, rồi nhặt cả mớ quần áo của Hoa ném hết lên giường:
- Học hành gì thì cũng mặc quần áo vào đã. Anh bắt đầu thấy em hay hay rồi đấy. Tuy nhiên tốt nhất là ít dây dưa với anh thôi. Không phải hôm nào tâm trạng anh cũng tốt để có đứa tát anh rồi toàn thây đi về đâu – Nó nói nửa cợt nhả nửa gằn giọng.
- Em có nên tranh thủ ngày hôm nay để tát thêm vài cái nữa không nhỉ? – Con bé tròng cái áo hai dây qua cổ rồi cúi xuống vừa mặc quần vừa hỏi đểu nó.
- Nếu có bản lĩnh em cứ nên thử, chắc em mới về đây, chưa biết nhiều về anh đâu.
- Nhiều hơn anh nghĩ đấy.
- Vậy cơ à?
- Người ta đồn anh là một thằng yếu sinh lý, vì trước đây có một con học sinh dâng đến tận mồm mà anh còn không chịu nuốt – Con bé bình thản nói, mặt nó bắt đầu biến sắc đôi chút – Hồi xưa em không tin, nhiều thằng không có sở thích với mấy em học sinh nai tơ cho lắm, ngực lép, ngây ngô, sợ trách nhiệm, kinh nghiệm kém, nếu mà chê em thì em mới tin. Cơ mà giờ em tin thật rồi. Anh có cần em giới thiệu cho bạn trai không ạ?
- Em nghĩ là em xinh lắm à? – Nó ngứa mồm nói đểu.

Bất ngờ con bé vùng lên ôm cổ nó chạm môi, một cái hôn thật dài và ướt. Một cái hôn của một con bé từng trải, khác với bình thường, quấn lấy môi nó. Nó sửng sốt không kịp phản kháng gì, thì Hoa đã buông môi nó ra dù vẫn còn đang ôm cổ nó và nói:
- Mẹ em nói lúc nào cũng nên thông cảm và sẻ chia với những người kém may mắn hơn mình, cụ thể là những người có vấn đề về mắt – Con bé hoàn toàn nhại lại câu nói đêm hôm qua và nhìn nó bằng đôi mắt đầy thách thức.

Nó gạt tay con bé đẩy ra giường rồi lặng lẽ đi vào WC. Nước lạnh xối xả vào mặt và mũi khiến nó tỉnh táo hơn rất nhiều. Nó nhìn lại mình trong gương, đôi mắt vô hồn. Nó đã từng yêu hai người con gái, hoặc có thể nhiều hơn thế. Nó đã từng va chạm xác thịt, à ừ dĩ nhiên. Nếu bảo chưa thì chó nó mới tin. Nhưng sự thật, nó chưa từng hôn một ai cả. Liệu có phải nó có lỗi với Dương không khi mà nụ hôn đầu không dành cho người con gái mà nó đang yêu. Bất ngờ nó tự tát bốp một cái tối tăm mặt mũi khi nhìn thấy vết rách mờ mờ dưới cổ. Vết rách ấy nhắc nó nhớ lại rằng chuyện đêm qua, chuyện ở nhà xe không phải là một giấc mơ. Nó đang ở đây, đang hiện diện, đang nhớ lại từng cảm xúc. Nó không có lỗi với ai hết. Lửa giận ngùn ngụt cháy trong bụng nó như thiêu như đốt. Tự nhiên ở khóe mắt nó long lanh và chảy ra một giọt lệ. Một giọt duy nhất. Bất ngờ cửa nhà tắm bật mở, Hoa vòng hai tay đan lấy nhau ôm nó từ phía sau thì thầm:
- Ôi, anh sao thế, em chỉ đùa thôi mà. Đâu đến nỗi tự tát mình kêu như thế rồi khóc nỉ non như đàn bà thế này.
- Đủ rồi đấy, em im đi.
- Anh thật thú vị nha, con người đa nhân cách. Anh chàng hiền lành vừa nãy của em biến đâu mất rồi. Giờ em mà nói thêm câu gì vô ý chắc anh xiên em luôn ý nhỉ? Hô hô.

Nó im lặng và vẫn tự nhìn mình một cách đầy căm hận trong gương, như thể sau hình ảnh phản chiếu đó là một kẻ thù thực sự đang hiện diện. Con bé lại nhéo nhéo má nó cười khúc khích:
- Em chẳng biết anh có chuyện gì, nhưng hãy nhìn vào thực tại này. Nếu anh dằn vặt về chuyện đêm qua với em thì hãy cứ coi nó như một trò chơi đi. Em chẳng đòi hỏi hay ràng buộc gì anh hết. Cũng chẳng đòi anh phải đáp ứng nhu cầu hay quyền lợi gì cả. Thế thôi. Sao phải nghĩ. Con người chứ không phải thánh. Anh hãy cứ suy nghĩ cho tốt, nghĩ là mình bị em lôi kéo dụ dỗ, còn anh vẫn là người đàn ông tốt, người hoàn hảo, trừ những lúc vấp ngã hoặc vô thức ra. Ầy, bao tội lỗi cứ để cho em nhận hết. ok? Thế thôi mà cũng xoắn quẩy cả lên.

Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần [Dịch]
BÌNH LUẬN