Logo
Trang chủ

Chương 96

Đọc to

- Không, thực ra anh cũng không có bố lâu rồi. - Nó thở dài.

- Vậy à? - Hoa tròn mắt nhìn nó.

- Tưởng em biết hết về anh chứ? Lạ lắm à? Bố anh mất lâu rồi.

- À, cái đấy là chuyện khác, khác hẳn với việc đẻ ra mà chẳng biết bố mình là thằng chết dẫm nào. Hờ hờ.

Hai đứa im lặng. Nó lại thẫn thờ nhìn xuống sân. Còn Hoa, nó chẳng biết làm gì. Chỉ loáng thoáng nghe tiếng chai rượu nhấc lên rồi lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Khi nó quay sang nhìn, cái thứ vàng óng trong chai chỉ còn cách đáy có hơn hai đốt ngón tay. Tiếng của Hoa phả trong hơi rượu phá đi cái không khí lạnh và nặng bao quanh:

- Thực ra, ngay từ đầu em đã xác định sẽ không lấy chồng. Nhưng mà con thì phải có một đứa, giờ còn trẻ còn kiếm được tiền, phải gửi tiết kiệm ngay. Sau này về già còn có đứa chống gậy cho chứ. Nó là một dạng tiết kiệm đấy, anh có hiểu không? - Con bé tự dưng phá lên cười khanh khách.

- Tại sao thế? Sao lại không lấy chồng?

- Vì nhà em chẳng có cái gì cả.

- Thế thôi à? - Nó ngạc nhiên. - Thì sao chứ?

- Anh không hiểu đâu, lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống. Em là một đứa con hoang, anh hiểu không? Mẹ em thì nổi tiếng cả khu ấy rồi, cờ bạc lô đề, thi thoảng thì cặp bồ xuyên tỉnh luôn. Nhà em bé như cái lỗ mũi, 10m2 chưa kể bếp và nhà vệ sinh. Anh có dám dẫn ai về và làm đám cưới với cái nhà như vậy không? Chưa kể còn chuyện gia đình. Em từ bé đến lớn có mẹ mà như kiểu tự sinh tự dưỡng ấy. Tối ngày thấy bà ngồi tính lô đề, ngoài những lúc đi chợ bán rau ra. Bà ngoại em với các bác có một khoảnh rừng nhỏ. Từ hồi cấp 2 là em đã phải về nhà bà ngoại mỗi lần hè để trông rừng cho bà, lấy tiền vào năm học mới mua sách vở. Tiền học phí thì được miễn không tính. Đến năm cấp 3, em chán đời đi dạt sang bên kia, làm đủ việc. Được mấy năm về lại Lạng Sơn vất cho bà đứa cháu, xong lại dạt về Hà Nội. Hàng tháng gửi tiền lên cho con mà nơm nớp lo bà nó đánh lô hết.

Nó vẫn biết là giang hồ có câu "Không nghe...", nhưng nó không muốn gọi Hoa bằng cái ngôn từ ấy, nhất là bây giờ, khi mà con bé có vẻ đã ngấm rượu. Người ta hay nói thật khi say, và nước mắt của Hoa bắt đầu lăn dài trên má. Mãi về sau này, nó cũng được kiểm chứng rằng lúc ấy mình đã đúng, khi không buông lời đùa cợt Hoa, trong một trong những khoảnh khắc hiếm hoi con bé thổ lộ về bản thân. Tự nhiên, nó ôm Hoa vào lòng, đầu Hoa gục trên cổ nó, ướt ướt, ấm ấm. Như một bản năng tự nhiên, hai đôi môi lần tìm đến nhau, đầu tiên là những cái chạm môi nhẹ nhàng, rồi bạo dạn và mạnh mẽ hơn. Hai đứa nó cuốn lấy nhau, lăn lộn trên mái nhà, môi không rời. Con bé nằm trên, đè lên người nó, bốn mắt nhìn nhau, tiếng thở hổn hển, hơi thở phả vào mặt ấm áp.

- Xuống nhà đi anh, trên này lạnh…

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người [Dịch]
BÌNH LUẬN