Logo
Trang chủ

Chương 98

Đọc to

Sau một hồi núp gió, nó cũng đưa được cả xe và người an toàn sang bên kia sông, vượt qua cơ số chốt chim sẻ đêm. Phởn vô cùng. Hai đứa luồn qua vài cái ngõ đen thẳm, phi vào một căn nhà nằm núp bên bờ kênh lớn. Nhìn có vẻ vừa nhếch nhác (cũ rỉn) nhưng lại vừa bề thế (to vãi hồn theo kiểu chắp vá) với hàng rào cao ngút trời, kèm đống dây thép gai chạy chằng chịt bao quanh. Trên cánh cổng sắt nặng chịch có một ô thoáng nhỏ, một khuôn mặt nhỏ thó như mặt chuột thấp thoáng thò ra khi nó vừa tắt đèn xe.
- Ai?
- Chị mày đây, Hưng chuột à? Sao hôm nay mày lại làm, thằng Vinh đâu?
- Chị Hoa. - Thằng kia chào lại, giọng vẫn không lộ vẻ thân thiện cho lắm. Cánh cổng mở vội ra, thằng kia ngó quanh quẩn rồi phẩy tay nhanh nhanh ra hiệu cho nó dắt xe vào nhà. - Anh cứ để xe ở sân, em xếp chỗ cho. - Rồi quay sang Hoa - Thằng Vinh nó đi giao hàng rồi, hôm nay Vĩnh Phúc lại ghép sòng chị ạ.
- Mẹ, tao tưởng cái sòng ấy hôm trước bị dớp phải cho máy xúc tới ủi rồi cơ mà?
- Có thám báo về thì chúng nó ủi đi phi tang, xong dựng lại thì mấy, toàn tấp liếp mái tôn. Không gây lại thì chúng nó lấy gì mà nhét vào mồm, mẹ đợt tháng 9 làm mạnh quá. Không có anh Lộc chắc chị em mình cũng mốc mồm cả rồi.
- Ừ, “Kỹ sư” với “kỹ thuật viên” có nhà không?
- Đủ cả chị, chị thuộc lịch thế. Hôm nay xuất mẻ hàng, có cả “dân chơi” về. Chị dốc thêm dân về cùng à? - Thằng Hưng chuột hất hàm nhìn nó.
- Ừ, thôi làm việc đi. Chị lên chào các anh chút. Dắt cho chị cái xe vào lán nhé, đừng để ngoài sân sương xuống. Xe "hịn" đấy.
- Dạ.

Nó lẳng lặng không nói gì bước theo Hoa lên cầu thang, đi qua chỗ thằng Hưng - chắc là bảo vệ. Nó thấy một căn phòng nhếch nhác bẩn thỉu nằm ở góc cầu thang, không một bóng đèn. Nhưng đèn đóm ở đó chắc là không cần thiết vì trên tường là bốn năm cái tivi chia màn hình làm bốn, hắt ánh sáng choang. Nó đếm sơ sơ cũng phải đến gần 20 cái camera đang hoạt động quanh khu vực này. Có vẻ khá là chuyên nghiệp và cẩn thận, điều này nó chưa từng thấy trong nội thành, hoặc có thể đâu đó trong nội thành có mà nó chưa từng được đặt chân vào mà thôi. Hoa thấy nó có vẻ quan tâm đến căn phòng ấy nên nhếch mép cười lý giải:
- Phòng bảo vệ, nhìn lôi thôi bẩn thỉu thế thôi, chứ chỗ ấy là gần như “sạch” nhất nhà đấy. Các dân chơi thi thoảng toàn dạt vào đấy ngủ gật. Camera được gắn từ đầu đường vào đến đây, chưa kể con lap kia cũng kết nối đến 4 camera ip gắn ở các chốt xa nữa. Thêm cả đội chim lợn, thám báo. Chỗ này gần như là pháo cmn đài luôn. Không phải ai cũng có phúc được vào đây đâu, anh tham quan đi rồi lấy cái sau này còn tâm sự với con cháu.
- Không có “cốp” nào bảo lãnh cho à mà cần thận thế?
- Sao không có, mà có thì sao. Đem mạng sống ra buôn mà anh nói như đùa ấy. Hô hô. - Con bé ngoác miệng ra cười dù rất nhỏ - Thế khi có thằng muốn hất chân mình, đi đêm với các sếp nhiều hơn ấy chán mình thì sao? Hoặc cơ cấu nhân sự thay đổi, nói đơn giản đúng hôm cốp bị hành kinh muốn làm phát cho vui? Lòng người, ai mà biết được. Một nửa số người trong này đủ lĩnh án chung thân hoặc tử hình rồi đấy anh ạ. Có cả em luôn. Đời thiếu gì chuyện nuôi gà vỗ béo rồi mới thịt đâu.
- Mấy chuyện ấy anh chỉ hiểu sơ sơ. Nhà anh không dính vào mấy thứ này. Bà già anh nói rồi buôn bán là để kiếm sống chứ không phải kiếm chết.
- Vầng, sao cũng được.

Hoa bước lên tầng, í vân tay vào cánh cửa inox nặng chịch theo kiểu thang máy. Một con bé tiếp viên mặt xanh lét đứng ngay sau cửa nhìn hai đứa nó mắt thao láo ngáo ngơ, tay cầm một cái bộ đàm đen xì to tổ bố. Hoa nhìn nhìn nó lẩm bẩm "con này lại đang ngáo rồi" và hỏi, cũng chỉ vừa đủ nghe:
- Anh Kiệt “lặc” đâu?
- Anh đang làm. Anh bảo chị đợi tí. Hàng mới dỡ còn nóng sợ bỏng tay. Anh đưa cho hàng mẫu dùng thử ở trên lầu rồi. Tầng 5 có đội dân chơi, chị có lên dùng chung không?
- Có ai quen không?
- Có mấy đứa trong thị trấn thôi, người nhà cả.
- Ừ, bảo chúng nó cho chị chơi chung với.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Bá (Dịch)
BÌNH LUẬN