**Cập nhật 7/2/2015**
Sáng đến trường chỉ điểm danh cho có, chứ nghỉ nhiều quá rồi, nghỉ nữa thì đần người ra mất. Trưa lại lóc cóc về nhà với vợ, tôi đỗ xe trước ngó vào, thấy em đang ngồi nhịp chân, tay cầm ly nước, miệng ngậm ống hút, mắt dán vào tivi nhìn hài dễ sợ. Tôi bóp còi, em nghe thấy nên quay đầu ra, gặp tôi mắt em sáng rỡ, mặt tươi như hoa. Em chạy lạch bạch ra, tay không quên cầm cuốn tập che nắng, em nhìn tôi cười tươi lắm, em chìa cái môi hồng hồng về phía tôi:
- Học về sớm ngoan dữ ta.
- Đá cho cái chết giờ chứ ngoan cái gì. - Tôi vừa cười vừa nói, rồi lái xe thẳng vào phía sau nhà, để ở trước mấy ông xì ke để ý, mấy ảnh không có tiền nhưng được cái liều vì tác dụng của heroin.
Em chạy lót tót theo sau, tôi vừa xuống xe quay ra thì gặp em, mặt em y như thế này, làm tôi hết hồn suýt rớt tim. Tôi nhìn em khó hiểu:
- Gì đó? Có gì hot?
- Hihi, có gì đâu, hồi nãy nấu cơm quên găm điện, cơm chưa chín chứ có gì đâu.
- Lại mê phim chứ gì, nhìn là biết rồi.
Em đứng cười tít cả mắt, tôi cũng cười luôn chứ làm gì giờ, em ngoan lắm nha, còn biết xách balo cho tôi nữa, cứ y như vợ chồng son ấy, chồng đi làm về vợ xách cặp. Tôi lên phòng tắm thay đồ rồi xuống nhà, thấy Nghi đang hí hoáy dọn đồ ăn ra bàn, nhìn em lăng xăng tôi cũng vui lắm, hạnh phúc là đây, đôi khi nó đến đơn giản lắm. Chợt thoáng qua trong đầu, tựa như cơn gió thoảng qua mặt hồ phẳng lặng vậy, "còn một nửa của hạnh phúc đang đi xa, đã một ngày rồi", nhớ lắm. Nghi dọn thức ăn xong, em kéo ghế ra ngồi kiểu mấy ông cụ ngày xưa ấy, một chân thả xuống đất còn một chân co lên ghế, em tựa cằm lên đầu gối còn tay thì nghịch nghịch móng chân.
- Ấy ơi!
- Hả? - Em ngước mắt nhìn tôi.
- Chiều đi học hay ở nhà thế ấy?
- Chưa biết nữa, 50-50.
- Cần trợ giúp của khán giả trong trường quay không?
- Hí hí, hên xui. Tí siêng thì đi học, làm biếng thì ở nhà chồng nuôi.
- Ai ta, chồng đâu thấy ai đâu. - Tôi vờ quay qua quay lại tìm.