Em chu cái mỏ lên, lườm yêu tôi rồi "Hứ" một tiếng rõ dài, tôi cười hì hì. Em đứng lên phủi đít đi xem nồi cơm, nhìn mặt em nghệch ra nhìn nồi cơm trông buồn cười lắm, rồi em quay lại nhìn tôi cười rất tươi, em là thế, cứ mỗi lần nhìn tôi hay ở bên cạnh tôi là em luôn cười, mặt em hơi ngố nhưng đáng yêu lắm. Em nhìn tôi âu yếm, khẽ nói:
- Anh có đói bụng chưa, hay ra ngoài xem tivi đi, xíu nữa rồi ăn.
Tôi chỉ biết cười chứ biết gì bây giờ, có lúc em cũng hậu đậu. Hai người không phải chị em hay họ hàng gì, nhưng tính tình lại giống nhau đến kì lạ, duy chỉ có một điểm khác là Nghi hài hòa hơn, không bao giờ chơi dại, không bao giờ đem tôi ra làm thí nghiệm, mỗi lần Nghi muốn làm gì cho tôi thì em phải học tập và thực hành rất nhiều, tôi biết chứ nên cũng có lần tôi hỏi em "đối với anh đơn giản là được rồi, em không cần phải cầu kì như vậy đâu", em nhìn tôi rồi mỉm cười, vòng tay ôm tôi từ phía sau, khẽ nói "em muốn dành cho tình yêu của em những thứ hoàn hảo nhất", nói ra mấy thím đừng cười chứ lúc đó tôi nghe mà rơm rớm nước mắt như sắp khóc đến nơi ấy, còn với Linh thì em cũng có lần nói với tôi "em muốn chia sẻ với anh những vui buồn, những thứ ngọt ngào và cay đắng nhất, và em sẽ mãi là cái bóng bên anh". Linh nói cũng có lý lắm, chia sẻ ngọt ngào đâu không thấy chỉ thấy đem ra làm thí nghiệm. Nhưng Linh rất tài nhé, đem tôi ra làm thí nghiệm lần đầu rồi nghe tôi phán, là lần sau làm rất vừa miệng. Không biết có đi ra tiệm mua rồi về bốc phét không biết, để bữa nào tôi hỏi mới được. Nhưng cả hai đều có chung một điểm là rất thích bốc đồng sự việc, quan trọng hóa vấn đề. Hai tâm hồn trong sáng yêu chung một tâm hồn đen tối.
Tôi ngồi với Nghi xem tivi, cái bộ phim hành động Mỹ "Biệt Kích" thì phải, hay lắm nên mỗi lúc gây cấn mắt cô nàng cứ tròn xoe chăm chú nhìn tivi, tôi kéo em vào lòng, em như kiểu nằm luôn lên đùi tôi. Tôi xem phim lâu lâu lại thơm lên má em, mỗi lần như thế em lại lườm lườm tôi rồi mỉm cười, nụ cười rất duyên, có thể bắn hạ bất cứ con mồi nào trong vòng một nốt nhạc. Xem xong tôi nhìn xuống thấy em đã ngủ từ khi nào, tôi khẽ nhổm người rồi đặt em nằm xuống, lấy cái gối kê lên cho em. Tôi nghĩ "thôi cứ để cho nàng ngủ", tôi vào lấy cái đồ úp thức ăn lại, lấy lon ken ra ngoài trước ngồi cho mát, ôm luôn cái laptop ra ngồi đọc tin tức cho đỡ buồn, bỗng điện thoại có tin nhắn:
"Đang ăn cơm, mới được nửa thôi. Nhưng nhớ anh quá chạy lấy điện thoại nhắn tin cho anh nè" Linh làm cái icon mặt heo như này ?
"Giời ạ, ăn cho hết đi rồi anh điện thoại nói chuyện, bó chân với em"
"dạ, biết rồi ạ"
Linh là thế, rất trẻ con. Nhưng cô nàng chỉ trẻ con với mình tôi, chứ ra đường thì thôi rồi. Thằng T với thằng N gặp Linh là hai thằng tắt điện. Linh hay lắm nhé, ở nhà suốt nhưng mà tôi đi làm chuyện mờ ám gì thì cô nàng biết hết, cứ y như có tình báo vậy. Tôi ngồi lướt web thêm chập nữa thì móc điện thoại ra, đập vào mắt tôi là hình nền của hai cô nàng, hai đứa làm dáng rất hài, hai đứa bắt tôi phải cài mới chịu, tôi từ chối thì cứ y như là dựng ngược lên vậy. Tôi bấm gọi cho Linh...