Logo
Trang chủ

Chương 10

Đọc to

Một ngày mùa đông có chút nắng, sau đó vài ngày. Tôi thấy khá hơn, cũng chẳng cần tránh xa đám đông nữa, chắc họ quên cái cách tôi ngã trên mặt đường rồi, quên luôn cả tôi là ai rồi. Cũng chẳng thấy có cô gái nào chạy ra cốc đầu tôi rồi chào hỏi một cách khó chịu như vậy. Hoặc là cô gái ấy đã chán trò chơi tự mình bày ra, hoặc là đã tìm được đúng người để chào, người đo không phải tôi.

- Ê, có người tìm mày kìa. - Thằng Nam lay tôi dậy, khi đang nằm ngủ ngon lành trên mặt bàn.
- Ai? - Dụi mắt nhìn ra cửa lớp.
- Ơ, tomboy. - Tôi lừ mắt nhìn thằng Nam, rồi cũng đi thật từ tốn ra cửa lớp.

Đứa TomBoy nhìn tôi, rồi định đưa tôi cái gì đấy:

- Cậu là K?
- Ừ, cậu tìm tớ có việc gì.
- À, bạn thân tớ nhờ đưa cậu thứ này. - Một cái khăn tay buộc lại, chứa chút gì trong đó.
- Vậy cảm ơn cậu, bạn cậu là ai? - Tôi nhận rồi hỏi thêm.
- Rồi cậu tự biết, mình chỉ được giao như vậy.

Tôi ngu ngơ về chỗ ngồi, lại thấy bọn thằng Chính săn xe muốn hỏi gì đó. Liền ra lệnh đuổi hết với lý do buồn ngủ. Cái khăn kia chứa những gì, tôi sẽ xem nó khi về đến nhà.

Đề xuất Tiên Hiệp: Lăng Thiên Độc Tôn
BÌNH LUẬN