Vào lớp...
- Đi muộn? Chuyện lạ vậy? - Thằng Huân nhảy ra chặn cửa khi tôi vào lớp, lúc này ra chơi tiết 1 rồi.
- Thì được Bác bảo vệ mời lại, đàm đạo chuyện xe đạp Asama mới ra loại xe màu sắc gì ý mà. - Tôi trả lời.
- Thế bị giữ xe à? - Thằng Chính.
- Không, được tha rồi...
Nói rồi tôi đặt cặp, và yên vị vào chỗ ngồi của mình... Hôm nay, Thằng Nam Lại nghỉ học...
Tiết học cứ thế trôi qua, vẫn theo đúng dự tính của tôi, chả có điều gì quá nổi trội, hay bất thường cả. Vẫn là thầy giảng, trò gục mặt xuống bàn và ngủ, thi thoảng có vài đứa bị đứng phạt, hoặc chạy xung quanh trường, không sao cả, điều đó chỉ làm cho sân trường trong giờ học trở nên đông vui hơn thôi mà.
Ra chơi tiết cuối, đang đắm chìm vào giấc ngủ hiếm hoi của ngày thì bị đứa nào đó cốc vào đầu.
- Ai? - Ngơ ngơ mặt thì nhận ra là bọn thằng Huân gọi mình.
- Xuống cantin. - Thằng Kiều nói.
- Thôi, đang ngủ, cút đi. - Tôi lại gục mặt xuống.
- Á.... - Tôi bị bọn nó kéo cổ áo dậy và phải đi theo....
Đến cantin...
Chúng nó mua nước, mua đồ ăn, xong xuôi mang lại gần và đặt lên tay tôi, tôi phân vân vài giây rồi ăn ngon lành.
- Có việc gì nhờ tao, chúng mày cũng ăn đi. - Tôi nói.
- Thì, mày có quen Lam bên A12 à? - Thằng Chính nói.
- Ai cơ? - Tôi tý sặc nước.
- Lam Nguyễn 11A12 ý.
- Không, không quen.
- Thế sao vừa nãy tao thấy mày đi với nó?
Thằng Chính vẫn nói, hai thằng kia cứ nhìn tôi đăm chiêu. Tôi cố nhớ lại, vừa rồi... thì.
- À, tao với nó đi học muộn, rồi bị viết tường trình thôi, tao còn đéo biết nó tên Lam mà. - Tôi gật gù nói.
- Nó kìa. - Thằng Chính chỉ tay ra cửa cantin. Tôi nhìn sang hướng đó.
- Đồ điên. - Lam ra hiệu chào ai đó chỗ tôi, là chào tôi, nhưng cả 3 thằng kia chắc đang mơ mộng rằng cô nàng đang chào chính mình.
- ..... - Tôi chỉ cười, cô nàng cũng gật đầu rồi đi qua. Mấy thằng kia mắt chữ a mồm chữ o nhìn tôi và muốn chất vấn nhiều hơn nữa.
- Giải thích sao đây.
- Tao vô tội! - Tôi lấy chai nước rồi chạy thẳng về lớp, bỏ lại chúng nó với sự tức tối khó tả.
----------------------
Tối, được thả hồn đi dạo vài nơi, lại ghé qua cầu XX. Ngắm nhìn dòng sông CL với thời tiết lạnh lẽo. Ngắm cả cái lạnh lan tỏa trên mặt sông, trên những ánh đèn đường mờ ảo, chẳng soi sáng đủ một đoạn nào đó, ngắm cả cái lạnh trong lòng người, lướt qua nhau, chẳng để lại ánh nhìn nào cả.
Thở dài, quấn khăn len chặt hơn, chẳng nới lỏng nữa, đội mũ len lên, chẳng để ai thấy khuôn mặt mình nữa, cứ mặc ai đó đi ngang qua sau lưng, tôi vẫn là tôi, ngồi trên thành cầu và không thể tồn tại suy nghĩ nào được cả.
Với khoảng không rộng lớn trước mặt, suy nghĩ của mình quá là nhỏ bé để được nhận thấy.
"Mọi thứ đi qua, chỉ là ngẫu nhiên thôi, đều mất một số thời gian nào đó!
Cũng tốt thôi, khi mà cứ cố gắng coi mọi thứ đang tồn tại quanh mình đều bình thường, không hề thay đổi. "
Một cậy bé 17 tuổi như tôi hồi ấy... Tưởng mình trưởng thành mà thật sự vẫn còn rất non nớt.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]