Logo
Trang chủ

Chương 111

Đọc to

Nhớ về cảm xúc và gương mặt cô ấy ngày hôm đó, nhớ về cô nàng hồn nhiên, nói nhiều trong tâm thức tôi ngay bây giờ, có một câu hát làm hình ảnh về Lam trở nên thật đẹp... !

"Người con gái rất hay cười, nhưng luôn chất chứa những nỗi buồn... chôn giấu là em đó, em biết không?"

Nỗi buồn... quá quen với nó rồi, nên tôi không bỡ ngỡ, hay xa lạ gì, khi nhận ra nó đang làm phiền một ai khác. Nhìn nó làm cô ấy mệt mỏi, thâm tâm tôi cũng cảm thấy bất lực lắm đấy chứ?

Chúng tôi, đi dạo được một đoạn khá xa, chẳng ai nói với ai câu nào, thì cô nàng là người kéo tôi ra khỏi cái không khí im lặng đến tẻ nhạt đó. Lại là quán kem hai đứa ăn trong ngày sinh nhật tôi, lại là gương mặt hay cười, sự hồn nhiên của Lam mà tôi thường thấy... Cô ấy muốn tôi thấy được sự trở lại.

- Ăn đi chứ? Tớ mời mà, cứ nhìn hoài vậy.
Cô ấy lên tiếng, trong khi tôi cứ ngây người ra mà suy nghĩ. Cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, cả nụ cười ấy nữa. Sao nhỉ? Tôi đang lo lắng thay nỗi buồn cho một người khác?

- T vẫn đang ăn... mà!
- Hử.
Lam cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Không có gì.
Tôi tự dưng cười nhẹ, rồi cúi đầu nhìn vào ly kem.

Có câu chuyện nào để nói không? Cảm hứng và cả ý tưởng nữa, tôi như bị chết lặng với câu từ, nói và nói gì bây giờ. Có lẽ chẳng thể kể lể câu chuyện buồn của mình cho cô ấy được, không cần kể, thì cô ấy cũng biết mình đủ tin tưởng để trả lòng rồi mà.

- Tớ không sao mà. Hì.
Lại cố gắng nở một cười. Tôi thẫn thờ nhìn vào đôi mắt buồn bã ám ảnh ấy, gạt đi cả sự rạng rỡ trên đôi môi kia, mọi thứ làm tôi, đau lòng một cách kỳ lạ.

"Cậu có biết không? Đôi mắt cậu, nó không biết mỉm cười một chút nào cả, dù chỉ là một chút cũng không có... cứ cố gắng mạnh mẽ như vậy làm gì chứ, tớ hiểu cảm giác của cậu mà..."

Mọi điều, làm cái vẻ lạnh lùng của tôi bỗng nhiên tan chảy ra một cách kỳ lạ, sự ấm áp nào đó, tự nhiên xuất hiện. Là tôi cần đến sự ấm áp đó, dù chỉ là một chút thôi, tôi muốn một chút ánh nhìn biết cười trên đôi mắt đó, một chút thôi, tôi muốn cô ấy, hãy yếu đuối hết tất cả, yếu đuối trước mắt tôi, lần cuối cùng trước khi mạnh mẽ...

Không đợi khi mình ăn hết ly kem, cũng không chờ đợi cô ấy lên tiếng để phá tan đi sự im lặng tẻ nhạt cố hữu, tôi can đảm lên tiếng...

- Cậu muốn đến cái nơi, mà nó chứa nỗi buồn của tớ không?

Lam đang chăm chú vào ly kem, thì bất ngờ nhìn vào gương mặt tôi. Nét gì đó thay đổi trên gương mặt cô ấy, một nụ cười thật nhẹ, nhưng tôi chắc chắn là nó thật hơn bất cứ nụ cười nào trước đó.

- Bây giờ luôn đi. Tớ ăn xong rồi.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi ra quầy tính tiền, xong xuôi quay lại, cốc đầu cô ấy, ra hiệu đi theo mình. Lam không nói gì, chỉ níu ríu đi bên cạnh tôi...

Chúng tôi đi bộ cùng nhau gần nửa cây số, thật điên rồ và mệt mỏi, nhưng có lẽ, sẽ mệt mỏi hơn nữa, khi tôi lại sẽ chở một người con gái nào đó tới nơi đây. Đưa một người con gái nào khác trên xe đạp mình ra cầu XXX, nó luôn là những kỷ niệm buồn với tôi...

Cầu XXX, gió ngày xuân, lán lại hơi lạnh của mùa đông thật nhiều, bỏ qua mớ lịch vớ vẩn, thì tôi vẫn nghĩ đây là mùa đông thì đúng hơn.
Mặt sông, thanh bình và yên tĩnh quá đỗi, chờ gió ngang qua, thành từng đợi sóng nhỏ, xô nhau, xô nhau, không thể thấy điểm dừng của lớp sóng đó.
Hai đứa, gác lại sự mệt mỏi, ngồi trên thành cầu, nhìn cái thời khắc ngày tàn trước mặt.
Trời về chiều dần, và tối dần, còn cô ấy, càng làm tôi buồn dần...

- Thoải mái nhỉ, tớ chưa ra đây bao giờ.
Lam nói, rồi đưa hai tay ra trước tầm mắt, hành động như ôm cơn gió, không, là cả không gian trước mắt vào lòng.

- Có gì buồn, tớ đều sẽ đến đây, như là, trước cái khoảng không rộng lớn này, tớ nhỏ bé đến nỗi, chẳng thể suy nghĩ gì nữa.
- Tớ sẽ mượn nơi đây của cậu, làm chỗ cất giữ nỗi buồn kia. ^^

Tôi quay sang nhìn Lam, với một nụ cười mỉm.

- Chắc chắn nó còn đủ chỗ mà, cậu cứ tự nhiên đi.
- Tớ vẫn buồn.
Lam nói.

- Tớ biết.
- Tớ thấy khó chịu.
- Tớ biết.
- Tớ sợ mình không thể vững vàng khi nhìn thấy anh ý.
- Tớ hiểu mà.
- Tớ thấy mình giả tạo quá, mà cứ giả tạo như vậy, nó làm tớ trở nên lười biếng hơn, tớ lười để quên đi cái suy nghĩ về anh ấy, tớ lười khi cứ phải, giả vờ như mình không sao, anh ấy không hề quan trọng...
- Tớ biết cảm giác đó, đúng là khó chịu thật.
Tôi lại cười nhẹ, rồi nhìn xa xăm trước mặt.

Đề xuất Tiên Hiệp: Nhất Thế Độc Tôn
BÌNH LUẬN