Logo
Trang chủ

Chương 112

Đọc to

Phía sau, tiếng xe cộ vẫn vang đều bên tai, cứ vội vã, tập nập, cứ kéo đến rồi lại đi...

- Tớ sợ mình sẽ không thể nào mạnh mẽ nổi được nữa, tớ muốn mình đổ một căn bệnh thật nặng, bệnh để không cần biết đến những ý nghĩ khác, bệnh để có ai đó quan tâm mình. Tớ là một con bé nói nhiều, yêu đời, hoạt bát như vậy, mà sao tớ... tớ muốn trầm lắng, muốn trầm lắng như cậu.
- Có một người đã bước vào trong tâm chí tớ, khuấy đảo nó lên, người đó bước vào nhanh đến nỗi, tớ còn không kịp để từ chối... Thật ra tớ lười để làm như vậy.
Tôi mở sang một câu chuyện khác. Giống tôi sao? Lam à, đừng như vậy.

- Tớ biết cậu đang kể một câu chuyện buồn, vì thế tớ sẽ không nghe đâu.
Cô ấy lấy hai tay bịp tai lại, cử chỉ đó làm tôi phì cười.

- Rồi, tớ không kể nữa. Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, tớ vẫn thích nhìn thấy cậu, muốn cậu là Lam trước kia hơn.
- Tớ sẽ làm được mà.
- Có gì cần chia sẻ, có tớ ở đây, nhớ nhé!
Tôi mỉm cười.

- Cậu này.
- HỬ?
- Làm anh trai tớ nhé.
- Hở.
- Nhận tớ làm em gái được không. Tớ cần có cậu.
- Được rồi, anh trai thì anh trai.
Tôi mỉm cười lần nữa.

Hai đứa cùng nhau cười thật lớn, sóng sau xô sóng trước, ngày dần tàn, trời tối dần, dòng sông lại chuẩn bị có một màu xám mới, xám là nỗi buồn của cả tôi và Lam.

Cô em gái của tôi! cô gái màu xám... mãi là em!!!

Đề xuất Voz: Ngày Ấy Ở Hiện Tại
BÌNH LUẬN