Vậy là sau những tháng ngày ăn rồi chơi thật tệ hại và xa đọa, tôi đã phải đến trường, gặp bạn, gặp thầy cô, gặp lại cả cái bàn học thân thương của tôi nữa chứ. Cũng vài ngày rồi không gặp Quỳnh, chỉ nói chuyện qua điện thoại, làm bản thân tôi bứt rứt tha thiết.
Chiều hôm ấy, buổi chiều đầu tiên đến lớp sau kỳ nghỉ tết âm lịch kéo dài, cái thói quen thường nhật, kéo ghế sát vào bàn, nằm gục xuống, và đắm mình trong một giấc ngủ. Mơ mộng nhiều thứ, nhiều suy nghĩ mơ hồ, làm tôi trạng tôi vui lên một cách kỳ lạ...
Nghĩ và nghĩ, chút ra chơi phải hẹn cô nàng ra nói chuyện, nhớ quá rồi. Nhưng giờ thì, ngủ vẫn quan trọng hơn.
Đang nằm thì.
- K, này, có gái gọi kìa.
Thằng Nam lay lay người tôi.
- Cút, bố đéo đùa, im để bố ngủ.
- Ơ đùa à, tao nói thật mà, dậy mà xem.
- Bố cho mày ăn dép đấy, im để ngủ nào.
Tôi vẫn cố chấp như vậy.
- Đờ, đéo dậy này.
Thằng Nm lấy hai tay xách đầu tôi dậy, rồi chỉnh nó hướng ra phía cửa lớp.
Là Quỳnh. Tôi bất ngời vài giây, rồi bừng tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn ngủi quá đỗi, từ tốn tiến ra phía cửa lớp.
Mỉm cười nhìn vào đôi mắt ấy, tôi vờ lạnh lùng im lặng, chờ cô ấy lên tiếng. Không quên quay mặt vô lớp, ra ý cắt cổ thằng Nam nếu nó xàm xàm cái gì đó.
- Cho cậu này.
Cô ấy đưa ra trước mặt tôi một túi nhỏ màu đỏ, rồi nhìn tôi chờ đợi.
- Gì vậy.
Tôi ngạc nhiên, nhưng cứ cầm lấy đã. Thử đưa túi đó sát lên gần mắt xem, thì nhận ra mùi socola.
- Tớ làm đấy. Cậu ăn thử đi.
- Cậu có đưa theo thuốc đau bụng không đấy.
Tôi phì cười. Cái mặt cô nàng lại xịu xuống.
- Tớ sẽ ăn hết mà. Mà ai kia.
Tôi chỉ sang phía bên cạnh, phía khá xa, sau lưng cô nàng.
- Con tớ đấy. hi. ^^
Cô ấy hồn nhiên trả lời.