Logo
Trang chủ

Chương 121

Đọc to

Sáng, mở mắt ra, trời đầu xuân vẫn tối như vậy, cố gắng cử động người ngồi dậy, thì cứ như không trọng lực, không có cảm giác gì.
Người ngợm tôi ê ẩm, các khớp xương cứng nhắc, chẳng ăn khớp.
Mồ hôi túa ra, cơ thể tôi nóng ran lên, dù thời tiết ngoài trời vẫn rất rất lạnh...

Tôi cố gắng ngồi thẳng dậy, rồi đứng lên, nhưng bỗng nhiên cái khoảng không trước mắt tối xầm lại, làm tôi loạng choạng ngả mình vào tường, rồi yếu đuối buông thõng xuống giường...

Tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy bên cạnh tôi có rất nhiều người, có mẹ, có bố, có cả vài người khác nữa... mọi thứ mờ nhạt quá...

Tỉnh dậy lần nữa, cái mùi thuốc khử trùng nồng lên, làm sống mũi tôi cảm thấy khó chịu, rõ là bệnh viện rồi, tôi bị sao thế này... mệt mỏi quá, đôi mắt tôi không thể mở ra được...

Tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối, đèn ngoài hành lang bệnh viện vàng vọt chiếu xuống, bên trong căn phòng tôi nằm tối om, một vài tiếng động từ giường bên cạnh vang lên, làm tôi chú ý, tôi vẫn không thể cử động được.
Cơ thể như không còn của tôi nữa vậy... Như đứa bị bại liệt, tôi chỉ còn đôi mắt để quan sát... tiếng thở dài của tôi trầm mặc vang lên...

- Tỉnh rồi hả con... - Tiếng mẹ tôi nằm ở giường bên cạnh.
Phòng tôi nằm có 4 giường, 2 bệnh nhân và 2 người nhà.
- Tôi gật đầu. - Lâu rồi đấy, tôi chưa được bố mẹ quan tâm như vậy, làm như, tôi sợ được họ quan tâm tôi vậy!
- Cháo còn nóng đấy, con ăn đi rồi uống thuốc. Ngủ suốt cả một ngày trời rồi. - Mẹ tôi mò cặp lồng cháo trên bàn, phòng còn 2 người khác đang ngủ.
- Thôi khỏi mẹ, đừng bật điện, để cho người ta nghỉ đi, đưa con hộp sữa được rồi.
- Thế làm sao có sức được chứ!

Tôi im lặng, đủ sức để uống hết hộp sữa ấy, cổ họng đang khô, đã quá!

Sau đó thì tôi cố gắng chợp mắt... Cứ khi nào mệt mỏi thế này.
Bị một căn bệnh nào đó, cũng thật thú vị, không phải lo nghĩ gì cả, không phải đến lớp, gặp những con người ấy!

Tôi không thể chợp mắt, nhưng mẹ tôi đã yên giấc rồi, căn phòng lại im ắng như vậy.
Cảm nhận, xa xăm lắm, tiếng xe cộ ngoài đường cái, vẫn còn đang nhộn nhịp với hành trình của nó... dù trời về đêm đã rất khuya rồi!!

Lần thứ 3 trong năm tôi ngả bệnh, nhưng là lần đầu tiên trong năm, tôi phải nằm tại bệnh viện!
Nội tâm tôi bệnh tật quá mà, có khi nên chuyển sang khoa tâm thần...

Đề xuất Tiên Hiệp: Ma Thiên Ký (Dịch)
BÌNH LUẬN