Ngẫu nhiên, tôi Lam, anh Dương chị Vi ngồi sát nhau, còn đâu toàn đám lớp 12 mà tôi chả quen biết ai cả, chúng nó cứ thoải mái vui đùa, mừng sinh nhật. Tôi lầm lì, ai nói gì thì trả lời, không thì cứ im như vậy.
- Anh.
- Hử?
- Sao im vậy.
- Anh không thích ồn ào.
- Cảm ơn anh ha.
- Cảm ơn gì hả.
- ... - Giọng Lam nhỏ quá, bị đám kia lấn hết rồi.
- Cạn ly nào K, anh em ta. - Anh Dương đưa cốc bia lên, tôi đành chấp nhận.
Uống 100%.
- Ở đây, có Lam với K là nhỏ tuổi nhất, chút nữa đi Karaoke thì mọi người phải nhường cho chúng nó hát trước đấy, đứa nào tranh, mai tao bùng bữa ở cantin. - Anh Dương dõng dạc nói. Tôi và Lam im lặng.
- K có vẻ ít nói.
- Vâng, em vừa ở viện ra, nên hơi mệt. - Tôi nói, xong Lam nhìn tôi rất lạ, còn lấy ly bia của tôi đổi thành nước ngọt.
- Gì vậy?
- Sao không nói với em.
- Gì.
- Ốm trong viện ý.
- Hì.
- Còn cười.