Logo
Trang chủ

Chương 130

Đọc to

Sau khi quậy phá tưng bừng tại nhà chị Vi, cả bọn kéo nhau ra quán karaoke gần nhà Trường. Hầu như xe nào cũng có cặp, có đôi hết, thế nên tôi cũng ngầm hiểu lý do tại sao cô em gái muốn tôi đi cùng... Nếu tôi không tham dự, chắc Lam sẽ lẻ loi lắm đây...

Cả đám kéo nhau lên hết phòng Vip (là phòng rộng nhất), tôi thì bị anh Dương giữ lại ở dưới. Lam nhìn tôi ái ngại, nhưng tôi xua tay, ra ý Lam cứ đi lên cùng cả đám trước đi.

- Anh nhờ gì em sao? - Tôi nói.

Anh Dương vẫn chăm chăm nhìn vào mấy thứ thức uống và đồ ăn, chắc gọi để mang lên. Một lát sau khi xong xuôi, phục vụ ghi ghi vô giấy mới quay ra với tôi mà lên tiếng.

- Anh vẫn thấy em rất quen.
- Cùng trường mà. - Tôi đáp. Phiền thật, quen hay không thì tôi cũng không thích anh chút nào. Khó chịu thật.
- Em biết bí thư A8 chứ? - Gã này đang nói về Quỳnh.
- Có, có vấn đề gì sao? - Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đó, một sự thách thức.
- Anh từng nhìn thấy em và nó, thế không phải hai đứa là... !
- Nhầm người rồi anh. Ta lên phòng hát thôi anh. - Tôi ngắt lời, rồi tự ý đi lên trước. Anh ta chả có quyền gì để tôi buộc phải trả lời cả.
- Chăm sóc cho Lam thật tốt nhé em trai. - Gã đó vỗ vai tôi, rồi choàng lên luôn, hai thằng cùng đi lên phòng.

Vừa mở cửa phòng ra là bị cả đám lôi vào luôn, do được đặc cách hát trước, nên dù từ chối sao đi nữa, tôi cũng bị lôi cổ lên cầm mic mà ngêu ngao cái giọng của mình.

- Vỗ tay cho chàng ca sĩ của chúng ta nào. - Chị Vi lên tiếng. Sau đó là tiếng hò reo đến não lòng.

Tôi hát.... !
Tôi nhìn vào Lam, ánh đèn xanh hiu hắt chiếu sâu trong đôi mắt ấy...
Em mới thực sự là thiên thần!!! Cô gái màu xám của tôi à.

"Nhớ từng chiều thu, chẳng biết em đang ở đâu...
Lòng ngổn ngang những lo âu ướt mi sầu.
Từng cơn gió bên hiên lạnh buốt tim buồn nhung nhớ.
Hình bóng đó với anh đã quá thân thuộc..."

Giọng tôi chậm rãi vang lên, mùa lạnh như này, cái giọng tôi trầm trầm, tự nhiên làm người nghe trở nên ấm áp kỳ lạ. Cả căn phòng im lặng, để nghe trọn vẹn âm thanh từ miệng tôi, nó quá nhỏ... nhưng thật sự rất rất hay...

"Ấm áp những lúc ta ở bên vỗ về nhau,
Mặc những khó khăn vây quanh tình mỏng manh.
Em nói, nói rằng sẽ...
Em hứa, hứa rằng sẽ...
Mà thời gian cũng cuốn trôi tất cả."

Tự nhiên khi nhìn vào đôi mắt của Lam, tôi lại nhớ tới Quỳnh, nhớ cả đến Hương, đôi mắt ấy giống nhau quá đỗi. Đều là những lời hứa, đều là những mùa đông, cái lạnh lẽo của từng năm, nó lại đốt cháy tâm khảm tôi, làm nội tâm tôi nóng lạnh và điên khùng hết mức. Tôi hận họ...

"Những hạt mưa đầu mùa mang kí ức xưa từ dĩ vãng.
Những điều còn thầm kín đã vùi sâu trong nỗi đau...
Tình thắm mấy cũng nhạt nhòa,
Dù tiếc mấy cũng đi qua.
Chẳng bão tố, chẳng phong ba,
Tự mình nên cách xa..."

Đề xuất Tiên Hiệp: Nhất Thế Độc Tôn
BÌNH LUẬN