Tôi chìm vào giấc ngủ... một buổi tối tôi rời khỏi ngôi nhà đó... làm một đứa bụi đời... không màng tới cái tính mạng của mình...
Buổi sáng hôm sau, bầu trời còn khá âm u, nhưng tôi vẫn cố vươn người dậy, nằm trên cát ẩm quá, cả sương đêm làm đầu tôi ê nhức. Cơ thể thì ngày nào tôi chả mệt mỏi như vậy...
Người ngợm tôi... Cái áo khoác bề ngoài, và cái áo trắng bên trong bẩn quá đỗi, vẫn còn vết máu... nhưng đỡ mùi nồng lên rồi. Cát làm tổ trên người tôi, đầu tóc tôi, mặt mũi tôi... Mới đi khỏi nhà có một buổi tối, trông tôi đã thê thảm, mà bẩn thỉu thế này rồi sao?
Tôi đi bộ đến một quán ăn gần đó, chủ quán là người quen của cả tôi và Nam, nên vừa nhìn thấy tôi đã hỏi thăm này nọ rồi... Tôi xua tay, chỉ vào trong nhà, tôi muốn rửa sạch người mình đã...
Lục hết túi này qua túi khác, còn đúng 20 nghìn, tôi làm bát phở cho ấm bụng... Trời thì lạnh như vậy, mà tôi thì đang ăn mặc cực kỳ phong phanh. Lại vừa tắm nước lạnh nữa, thiếu điều muốn lả đi, nhưng, tôi phải đến viếng nó đã, viếng xong, tôi muốn chết hay làm gì cũng được. Số tiền thừa từ bát phở, coi như tôi trả tiền nước vừa tắm. Quần áo dính đất và cát, vẫn làm bộ dạng tôi, không thể sạch sẽ lên nổi... !
Đế dép tôi mòn dần, lê chân vào nhà thằng Nam...
7 giờ sáng, một ngày đầu xuân đen tối...
Tiếng kèn đám ma vẫn vang lên như vậy... không giây phút nào ngừng nghỉ cả, tôi níu ríu, thập thò ngoài cổng nhà nó. Tôi không dám đi vào, trước bài vị nó mà cúi đầu, tôi sợ nó thấy cái bộ dạng thê thảm của tôi hiện giờ... Sao nào, nó thấy cũng tốt, nó sẽ cười sặc sụa mà chọc tôi cho mà xem... !
Tôi cứ ở đó mà nhìn vào... dòng người nối nhau, đến an ủi gia đình nó. Nó thì sung sướng nằm trong cái hộp kín mít kia, ấm áp thật, nó nhận những cái cúi đầu của người ta mà không biết xấu hổ hay sao?...
Tiếng khóc vang lên khắp gian nhà Nam, tôi nghe cái giọng thân thuộc của mẹ nó, rồi đến cả bố nó cũng chẳng thể mạnh mẽ được nữa... Tôi thấy sự mệt mỏi của rất nhiều người, rất nhiều đôi mắt thâm quầng... rất nhiều gương mặt thiếu sức sống... !
Một khoảng thời gian quá lâu, tôi chỉ đứng nhìn người ta vào viếng nó. Còn mình thì, chỉ dám đứng ngoài cổng, nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đang mờ dần... Mọi thứ cứ nhòe đi...
- Ơ K, sao không vào... - Cuối cùng đám lớp tôi cũng có mặt, chúng nó thấy tôi thì ái ngại. Mấy đứa con gái nhăn mặt. Còn con trai thì chỉ trỏ vào bộ dạng tôi hiện giờ. Tôi chỉ nhếch mép...
"Chúng mày hay lắm, đi dự đám tang mà ăn mặc đẹp quá ha... ! Mau vào cúi đầu trước nó, rồi biến đi!" - Trong đầu tôi chỉ hiện lên dòng suy nghĩ đó... Thở hắt
Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô