Logo
Trang chủ

Chương 139

Đọc to

Sau hơn một tuần nằm điều trị, cơ thể tôi đã bình phục rõ ràng. Tôi nói với bố mẹ muốn về nhà nằm cho khỏe, chứ nằm mãi ở bệnh viện, mình bệnh nhẹ cũng thành nặng mà thôi. Bố mẹ tôi đồng ý, họ không còn trách tôi cái vụ bỏ nhà ra đi, hay mắng mỏ tôi điều gì nữa, cả bố mẹ Nam cũng đến đón tôi về...

Buổi tối ngày tôi về nhà, cả hai gia đình làm một bữa cơm rất lớn. Bố mẹ tôi thì rất thông cảm cho bố mẹ Nam, nên cũng đồng ý cho tôi làm con nuôi luôn. Tôi cũng gọi bố Lâm, mẹ Hà từ đó, chứ không phải bác Lâm hay bác Hà nữa...

Tôi không được khỏe nên được đưa lên phòng nằm, dưới nhà vẫn ồn ào, cười nói vui vẻ. Cũng tốt, tôi có cảm giác của gia đình rồi, cũng tốt hơn là, bố Lâm mẹ Hà, đã thôi buồn khổ vì sự ra đi của thằng Nam... Mọi thứ, cứ xám xịt như vậy cũng tốt nữa, không phải đen mà cũng chẳng phải trắng... bấp bênh thật.

Suốt khoảng thời gian qua, điện thoại tôi nằm im lìm trong túi áo khoác. Vừa mới về nhà, tôi lục lại đống đồ bẩn trong bệnh viện, mới thấy chiếc điện thoại nằm chổng trơ trong đó, pin điện thoại phồng lên cả rồi... chắc do thời tiết...

Tôi mở ngăn kéo, lấy cục pin dự phòng nắp vào, bật nguồn lên. Cánh tay vẫn ê nhức quá thể.

Cái nhạc chuông khởi động quen thuộc của nokia, cái ánh sáng màn hình xanh đầy hiu hắt lại hiện ra đầy thân thuộc...
Có những tin nhắn vang lên liên tục... những cuộc gọi nhỡ cũng lần lượt được báo về... Nhưng mà... Không có một thứ gì liên quan đến Quỳnh...

Tôi đọc từng tin nhắn một, rồi cũng chẳng trả lời ai cả. Cả những cuộc gọi nhỡ được báo lại, tôi cũng không bận tâm ai cả... đầu óc muốn thư thái nhất có thể...

Xem nào, người mà tôi cảm thấy thoải mái nhất khi nói chuyện là...

- Anh đây!
- Anh đã biến đi đâu trong suốt những ngày nay hả? - Lam trả lời tin nhắn của tôi ngay sau đó.

Tôi chưa kịp ấn trả lời thì, đã được cô nàng gọi điện cho mình.

- Anh nghe đây!
- Đồ đáng ghét!
- Này, anh mới ốm dậy đấy. - Tôi cười.
- Anh lại bảo anh ở viện đi.
- Đúng rồi đấy.
- Sao không ai báo cho em thế này. Bọn lớp anh không ai biết à?
- Chúng nó thì đâu có thời gian quan tâm người khác. - Tôi nói bằng cái giọng buồn nhất.
- Em xin lỗi. Em về nhà chưa, à, đỡ chưa.
- Anh ở nhà rồi, mới về, vẫn khỏe mạnh và đẹp trai lắm.
- Anh vào bệnh viện khám tâm lý phải không?
- Ý em nói anh ảo tưởng chứ gì. Xùy xùy.
- Mai đi học được không anh.
- Chắc vài hôm nữa, anh vẫn chưa thể đối diện được.
- Gì hả anh.
- Bạn thân của anh vừa mới mất.
- .... ! - Đầu giây bên kia lặng đi.
- Em làm sao đấy, tự nhiên im im.
- Anh đáng thương hơn em đấy!
- Thôi nào. Cô gái màu xám.
- Sao không phải màu hồng. Em ghét màu xám.
- Vậy khi nào đến đây thăm bệnh anh đi. Mang nhiều đồ ăn vào. - Tôi cố gắng cười để xua đi sự ảm đạm.
- Mai đi học về em sẽ ghé qua. Nhà anh ở đoạn nào nhỉ?
- Ở .... .... ... đến đó thì cứ hỏi tên anh là người ta chỉ cho.
- Vậy anh nghỉ sớm đi, mai em qua thăm nhé!
- Ừm, ngủ ngon...

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
BÌNH LUẬN