Sáng hôm sau, có lịch lao động, do hôm trước đó đi muộn, tuy được miễn lao động trong ngày hôm đấy, nhưng do cái bản tường trình được nộp lên đoàn, thế là tôi vẫn phải lao động, không tránh được.
Sáng mùa đông, 7 giờ sáng mà âm u kinh khủng, đạp xe đến trường với tư thế co ro người lại, mắt nhắm mắt mở.
Dù sao thì mùa này, đường buổi sáng vắng thật, cũng chẳng thấy người ta đi thể dục buổi sáng như đợt thu với hè.
Đến trường, gửi xe, lại đối mặt với con nhỏ có cái tên là Lam.
- Chúng ta lại được phân công lao động cùng nhau! - Nhỏ cười, bám vai tôi.
Tự nhiên tôi thấy hơi ngại.
- Là hai đứa ra dọn lại đống rác sau trường chứ lao động cái nỗi gì. - Tôi làu bàu.
- Vậy cùng cố gắng rồi về sớm. - Nhỏ vẫn cười.
Cười gì nhiều vậy, trong khi tôi còn chẳng cười đáp lại một lần nào.
Đang lấy rổ, đồ đựng rác và chổi, thì con nhỏ Lam lại hét lên, khiến tôi giật cả mình.
- Khoan đã!
- Cái gì nữa hả cậu? - Tôi tự mình xoa ngực trấn an.
- Tớ chưa ăn sáng nên không có sức làm đâu.
- Thế giờ sao?
- Xuống căn tin ăn với tớ. - Nhỏ chỉ chỉ ra phía căn tin.
- Rồi, đi. - Tôi để lại đồ lao động dưới gầm cầu thang, rồi cùng cô nàng chẳng phải thân thiết gì cùng nhau ăn sáng.
Đến căntin, chẳng hỏi gì, chẳng nói gì, Lam gọi 2 cái bánh mỳ xúc xích, cứ như biết tôi thích loại ý, vậy đấy!
- Tự trả nhé, mỗi đứa một cái. - Nhỏ cười tiếp.
- Tưởng người rủ phải trả tiền chứ?
- Tớ chưa nghe cái luật đấy? Cậu cũng thích ăn loại bánh mỳ này à?
- Cậu nỡ mua 2 cái rồi nên tớ ăn tạm thôi, chứ tớ cũng thích ăn loại bánh mỳ này lắm. - Tôi làm như...
- XÌ...