Nói mãi một hồi, cũng xong khẩu phần ăn sáng, đúng như giao kèo, mỗi đứa trả một phần, cũng chẳng có ý định tranh nhau trả, thứ lịch sự vớ vẩn.
Đến lúc ra dọn rác, tôi đeo khẩu trang, còn cô nàng thì lấy tay che miệng và mũi.
Nhìn là biết chưa từng làm mấy việc này rồi, tôi đành thở dài, tự nhủ rằng, sẽ là rất mệt mỏi khi một mình phải dọn hết đống này, trước cái đứa khán giả hờ là cô nàng tên Lam kia.
- Đưa khẩu trang đây! - Nhỏ kêu.
- Cái gì?
- Đưa tớ khẩu trang, tớ mới giúp cậu dọn được.
- Tớ đưa cho cậu thì tớ dùng cái gì để che.
- Con trai phải ga lăng chứ?
- Thế cậu nghĩ tớ là con trai thật à? Nhầm. - Tôi đáp, cố gắng dọn thật nhanh, thật sự sợ cái đống rác trước mặt.
- Thế tớ đứng nhìn đấy nhé!
- Bày đặt. - Tôi đáp, rồi cũng im luôn.
Loay hoay nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong, ngó sáng bên trái, thấy cô nàng đang chống cằm nhìn mình.
Điên thật, trong khi tôi vất vả như vậy mà nó lại ngồi chơi thảnh thơi thế kia à?
- Cậu đi cất dụng cụ đi, tớ đi rửa chân tay. - Tôi ném dụng cụ lao động ngay trước mặt nhỏ.
Nhỏ gật đầu rồi cầm lên.
Tôi đi trước, kệ cô nàng phía sau.
Một lát thì cô nàng đi ngay bên cạnh tôi, lại thấy chiều cao của nhỏ tăng lên đột ngột, nhìn xuống chân thì, Lam đang cố kiểng lên chỉ để cao đến tai tôi.
- Không thấy mỏi à?
- Cậu cao thật đấy? - Lam đáp.
- Đi cất dụng cụ nhanh đi, rồi còn về.
- Ừm, hì, cảm ơn cậu đã lao động thay tớ.
- Không có gì.
Xong thì tôi đi thẳng vào nhà Vệ sinh Nam, cô nàng ơ một tiếng rồi cũng lon ton tách riêng để cất mấy thứ dụng cụ đáng ghét...
Chỉ biết rằng, khi tôi lấy lại sự sách sẽ của mình sau khi dọn đống rác to tướng ở sân sau trường, cũng là cái lúc, tôi chẳng thấy cô nàng lẽo đẽo theo mình nữa...
Có lẽ tôi đã nhầm rồi...