Trời ngày hôm nay âm u kỳ lạ, vậy mà tôi cứ đổ lỗi cho những ngày đông ảnh hưởng đến nó.
Một lát sau khi tôi lấy xe, đang chờ bác bảo vệ gật đầu cho về, thì trời đổ mưa.
Cảm giác từng hạt nước nặng hạt dần, từ tốn rồi ào xuống, cứ như biết chắc rằng, sẽ chẳng có thứ gì có thể che đậy cho tôi khỏi sức mạnh của nó.
Tự nhiên thấy cảm giác hòa mình trong mưa cũng thú vị, nên cứ mặc cho Bảo vệ gọi vào phòng chờ tạnh mưa, tôi đi thẳng xe ra cổng trường, rồi phóng đi.
Mưa mùa đông, chắc chẳng có nét đặc biệt nào hơn với cái thời tiết này.
Hà Nội mà, thất thường thật đấy, giống như tôi vậy.
Mưa rơi theo gió, tát thẳng vào mặt tôi đầy thô rát, cái áo khoác dầy bịch, giờ càng nặng hơn bởi một lượng nước thấm vào, cả cơ thể tôi như bị đông cứng lại, lạnh giá.
Vậy mà vẫn cứ can đảm, ích kỷ và bảo thủ đạp xe về nhà, chẳng quan tâm rằng mưa thế nào, hay ai đó đi đường nhìn mình bằng con mắt ra sao...
Dạt qua bến xe Bus gần trường, tự nhiên thấy cái bóng hình nào đó khá quen thuộc, đang đứng nép vào trong một gốc cây có tán lá khá rộng, nhìn tủi thân thật đấy.
Tôi đi ngang qua, thôi cái trò nhìn người ta rồi cười nhạt, bởi tôi cũng ướt nhẹp giống người ta, đồng cảnh ngộ thì sao mà cười nổi chứ.
- Ơi, Này cậu...!
Tiếng ai đó gọi tôi, mọi thứ cũng chẳng rõ ràng lắm, tiếng mưa lớn quá, cứ ào ào trên một vài mái tôn gần đó.
Vội theo phản xạ nhìn xung quanh, thì thấy cô nàng trong bến xe bus vẫy mình.
Mưa thì vẫn vậy, giờ còn dầy đặc, trắng xóa, đến xe máy hay ô tô còn phải bật đèn để mong muốn soi sáng thêm con đường phía trước, vậy mà tôi cứ bỏ mặc tính mạng, lao như điên trong cái cơn mưa thiếu tầm nhìn đó.
- Cậu gọi tớ? - Tôi đỗ xe lại ngay trước mặt cô nàng đó.
- Cậu vào đây với tớ. - Lam nhìn với ánh mắt nghiêm nghị, rồi lấy tay chỉ sang chỗ tránh mưa bên cạnh.
- Tớ phải về, ướt rồi thì cho ướt luôn cũng được mà. - Tôi nói, cố gắng như hét lên, tiếng mưa ngày càng lớn.
- Có thấy đường đi đâu mà về, vào đây!
- Không, chào cậu! - Tôi tính phóng đi. Thì, cô nàng chạy lại kéo xe tôi, rồi lôi tôi xuống xe bằng được.
- Cậu đừng nghĩ mưa thế này tớ kêu cứu không ai đến nhé, đừng nghĩ tớ là con trai mà bắt nạt. - Tôi bật cười, rồi cũng đành gạt chân chống xe, vào đứng với cô nàng.
Một chuyến xe Bus ngang qua, đỗ lại, nhưng Lam lại không lên xe.
Chiếc xe bus đỗ lại hồi lâu rồi phóng đi, chắc bái lái xe đang rất hậm hực và tức tối lắm đây.
- Sao không lên Bus mà về đi. - Tôi quay sang nói.
- Tớ về thì cậu đứng đây mình à, tớ thích chờ chuyến sau cơ.
- Chắc thích tắm mưa. - Tôi nói bâng quơ.
- Đúng đấy. - Tự nhiên Lam cười.