Thật kỳ lạ, khi mà, hai đứa còn chẳng cần hỏi tên nhau mà vẫn nói chuyện như biết rõ về nhau lắm vậy, thật buồn cười.
- Mưa là thằng nào mà mạnh vậy, nhìn trời kìa. - Lam chỉ chỉ ra phía trước mặt, tôi cũng giật mình bởi màu sắc âm u của trời đất, rồi trước mặt là một màu trắng xóa của làn mưa, thi thoảng thì có vài vệt sáng hiện lên, ngang qua rồi vụt tắt. Chẳng thể nghĩ giờ là một buổi sáng cả.
- Mưa không mạnh, thằng đứng cạnh cậu mới mạnh.
- Cậu tránh xa tớ ra, mưa nó nghe thấy, lại sai đứa tên sấm chớp đánh xuống bây giờ. - Lam nói, vừa xong thì có tiếng sấm sầm một cái, chớt sáng rực bầu trời.
- Ấy, nghe có vẻ thật. - Tôi cười, tự nhiên nhận ra, cô nàng đã đứng sát vào mình từ khi nào rồi.
Lại một chuyến xe bus đi qua, cửa xe mở chào đón, rồi đóng lại, cô nàng vẫn đứng cạnh tôi.
Mưa vẫn mạnh như cái cách mà cô nàng nói.
- Cậu định bao giờ về đây, 2 chuyến Bus rồi đấy! - Tôi lừ. Điên thật.
- Đợi khi nào ngớt mưa đi đã, khi nào cậu về được thì tớ về. - Cô nàng nói mà tôi cảm động hết sức.
- Thôi, tớ xin cái lòng tốt đứng nhìn tớ lao động lắm rồi, chuyến sau phải về, không lần sau đừng gặp tớ nữa.
- Ai cần gặp cậu, tưởng tốt bụng làm giúp người ta, hóa ra nhỏ mọn kinh người. - Lam cúi mặt xuống, lầm bầm cái gì đó, loáng thoáng như vậy.
- Ngoài tốt bụng ra, những thứ khác cậu vừa lầm bầm là sai hết.
- Hứ...! - Thế là lại im lặng...
Im lặng bằng cái cách... cứ nhìn thẳng vào làn mưa dầy đặt, cứ nhìn vài ánh đèn xe cộ thoáng quá, nhìn dòng người hối hả phía trước mặt, và bỏ mặc người bên cạnh mình là ai...
Đến khi cô nàng bước lên xe Bus cũng là cái lúc tôi phóng xe về nhà...
Mưa đã ngừng rơi thật mạnh xuống trần thế, bởi nó biết, con người tôi lúc này, tuy nhỏ bé, nhưng lại chẳng thể bắt nạt được nữa.
------------
Chiều, đến lớp với cái dáng vẻ mệt mỏi, trời đất sau khi mưa chán chê suốt vài tiếng cũng biết tạnh.
Không khí trong lành hơn hẳn, vậy mà... cái lạnh nó lại càng tăng thêm mới sợ.
Vừa bước vào lớp, thì cái cảnh tưởng đáng sợ nó đã diễn ra.
Đứa nào đứa lấy treo áo mưa dăng kín cả cửa sổ, tóc thì thi nhau bết lại, chúng nó tính tắm mưa rồi đi học luôn hay sao vậy?
- Nam, hỏi giúp tao chưa! - Tôi quăng cặp vô ngăn bàn rồi vỗ vai thằng bạn.
- Rồi, chú nghĩ anh là ai cơ chứ? - Nó nhe răng cười.
- Nghĩ mày là chó, à nhầm là đứa bạn đẹp trai nhất của cuộc đời tao. - Nịnh nó vậy.
- Nó học A8, số đây, bồ kết nó à?
- Không, định hỏi xem nó cắt tóc ở đâu, tính cắt kiểu giống nó.
- Mày nghĩ tao trẻ con ý! - Thằng Nam cốc một phát vào đầu tôi, rồi quay sang làm bài gì đó trong vở.