Hà Nội, một buổi tối mùa đông khá lạnh, quán trà sữa đông khách phô trương cái vẻ nhộn nhịp của nó, màu sắc từ mọi thứ ánh sáng xung quanh, làm cho nơi đây trở nên thật lung linh và cực kỳ lãng mạn.
Mùi hoa sữa cuối thu vẫn còn đó, hương thơm phảng phấp, nhưng chẳng đủ để che lấp đi những tiếng nói cười bên cạnh, mọi tiếng động, cảm tưởng như bị ngưng đọng lại, với tôi, từ giây phút Quỳnh xuất hiện.
4 đứa, vẫn chiếc bàn trong góc quán, vẫn quan sát tình hình mọi thứ đang diễn ra, hiển nhiên, Quỳnh chẳng thể biết sự có mặt của chúng tôi được.
Cô nàng không nở lấy một nụ cười, nhưng, như phép lịch sự ngồi xuống, trước nụ cười và cái cách mà thằng Huân kéo ghế mời. Nó học đâu ra kiểu lịch thiệt kinh hồn như vậy, 4 đứa tôi khẽ ồ nhẹ.
- Nhà con nhỏ này gần đây, ngay đoạn cổng quán hơn 100 m hay sao ý. - Thằng Chính vừa quan sát vừa nói.
- Chúng mày còn điều tra cả cái đấy nữa à? Tội con nhà người ta bị mấy thằng Dâm tặc theo dõi. - Thằng Nam ra vẻ hoảng hốt.
- Này thì Dâm tặc. - Thằng Chính, Kiều, lôi đầu thằng Nam ra mà đánh, Nam van nài thảm thiết mãi, hai đứa kia mới thả ra. Mặt Nam ái đơ luôn trước cái thế lực tàn bạo ngồi cạnh.
Tôi vẫn vậy, ngại cái vẻ ồn ào trước mặt, xung quanh, cũng chẳng biết phải nói hay làm gì, thôi thì cứ im lặng tận hưởng chút không khí xung quanh, cái nơi mà tôi ít khi ghé tới.
Hai đứa kia, vừa uống vừa nói chuyện, Quỳnh cũng cởi mở chứ không phải dạng khoanh tay trước ngực, mặt lạnh băng. Thằng Huân được thể khua tay chém gió như ở lớp, trông cứ như ở hai người đó, mọi câu chuyện đều trở nên bất tận vậy.
Nhưng mà, cô nàng không cười lấy một lần.
Tôi tự nhiên nhận ra một điều gì đó, vội lấy thìa đảo đảo lại cốc trà sữa đang uống, khoắng loạn lên, rồi cười nhẹ. Chúng bạn ngồi cạnh vẫn đang trầm trồ nhìn tài tán gái của thằng Huân.
- Chúng mày học hỏi nó đi, bạo thế kia chứ? - Lại thằng Chính.
- Mày xem đi, tao cam đoan là tạch. - Thằng Kiều cười đểu.
- Mẹ, tý tao bảo thằng Huân xử mày. - Chính nói.
- Tao mà sợ.
Rồi lại lao vào đánh nhau, làm bàn xung quanh để ý và nhắc nhở, mấy thằng đỏ mặt rồi im lặng như tờ.
Cô nàng chán chê với câu chuyện, chả nhìn thằng Huân, cứ đảo mắt nhìn xung quanh, có cái vẻ lặng lẽ trong đôi mắt, cũng có cái vẻ ghét sự ồn ào trước mặt, nhưng cái vẻ muốn che dấu theo phép lịch sự thì nhiều hơn. Và, tự nhiên ánh mắt hai đứa tôi gặp nhau, cảm giác như cái lạnh trong không khí, nó chẳng cản được dòng điện nào đó chạy qua, zíc zắc, rồi đâm thẳng vào tận sâu trong lồng ngực.
Cô nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại, chắc muốn nhìn rõ xem có đúng là tôi không, tôi thì lại cúi đầu, rồi quay mặt với chúng bạn.
- Ê, hình như nó thấy bọn mình. - Thằng Kiều để ý.
- Kệ chứ, nó có biết mình đi với Huân đâu mà lo. - Thằng Chính.
- Ờ nhỉ.