Tôi quay mặt lại bàn thằng Huân, muốn quan sát tiếp, nhưng mà, tự nhiên cái vẫy tay từ cô nàng nó hiện rõ và chỉ rõ về phía tôi, làm cả mấy đứa, nhất là thằng Huân phải vô cùng lo lắng và bất ngờ. Tôi đơ mặt vài giây rồi, đưa tay chào lại, chẳng có ý định gì thêm.
Quay ra bàn mình thì.
- Giải thích đi! - Cả 3 đứa kia nhìn chằm chằm vào tôi.
- Ờ, bạn tao. Mà cũng không phải, có quen biết thôi! - Tôi ậm ờ trả lời, mặt cúi xuống nhìn ly trà sữa sắp cạn.
- Sao bọn tao tia được ai thì cũng đều quen với mày nhỉ? kỳ lạ. - Thằng Chính băn khoăn.
- Cái này chắc tại tao quá đẹp trai đây mà. - Tôi cười, giơ sẵn tay thủ thế.
Và, cả 3 đứa lại xông vào nhào lặn mớ tóc trên đầu tôi, mẹ, lũ khốn.
- Cho mày hết đẹp trai luôn.
Cứ thế, đến khi cô nàng dảo bước đi khỏi bàn thằng Huân, còn nó ngồi lại với vẻ mặt thất thần và vô cùng thất vọng... Cả bọn đã hiểu!
Những cái vỗ vai, an cần...!
Nó đã chính thức tạch, sau màn tỏ tình đầy sến súa vừa qua...!
"Chúng ta nên là bạn, tớ muốn hai đứa mình là bạn."
"Thật tốt khi chúng ta là bạn của nhau ^^"
Chúng tôi đau lòng thay cho nó, khi nó kể lại câu trả lời của Quỳnh, sự phũ phàng đầy lịch sự.
Đến khi về, tự đứa nào về nhà đứa lấy, mỗi thằng một ngả. Tôi cũng rẽ vào con đường về nhà, sau khi vỗ vai an ủi thằng bạn mình, bôi nước mũi nước miếng tùm lum mà nó tưởng nước mắt, cũng hơi ác thật.
Qua đoạn cổng quán trà sữa khoảng một đoạn thì tự nhiên nghe thấy ai đó gọi mình, đi chậm xe lại, rồi nhìn xung quanh...
Là Quỳnh.
- Cậu đứng lại.
- Muộn rồi, phải về, trai ngoan phải về nhà sớm. - Tôi nói.
- Tớ tháo hơi xe cậu nhé!
- Ớ, đây.