Logo
Trang chủ

Chương 33

Đọc to

Thế là rẽ vào chỗ ghế đá bên đường. Đoạn đường này, một bên là nhà ở, một bên thì toàn cây bóng mát, có vỉa hè, có ghế đá, thích thật.

- Cậu không hỏi tớ điều gì à? - Quỳnh nghiêng đầu nhìn tôi.
- Ờ, thì sao cậu giờ chưa về nhà? - Tôi đáng trống lảng.
- Nhà tớ bên kia đường, nhà màu xanh đó! - Cô nàng chỉ chỉ, tôi đến là hoảng với cái ngôi nhà 5 tầng trước mặt.
- À. - Tôi chẳng biết nói gì. Cũng ngại.
- Huân vừa...
- Tớ biết rồi. - Tôi tự nhiên cười.
- Hứ, biết gì? Sao cười.
- Cậu từ chối nó phũ phàng vậy đấy. - Tôi cũng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, hai đứa nhìn thẳng vào mắt nhau... Vài giây phút im lặng... tiếng xe cộ thản nhiên đi qua...
- Thế gọi tớ lại có chuyện gì? - Tôi hỏi. Tự nhiên thấy nhạt quá.
- À, chỉ là ... Sao cậu lại vẽ vào nhật ký của tớ?
- Tranh tớ vẽ có giá trị lắm đấy! - Tôi vờ nghiêm túc.
- Vẽ mặt trời trông y con sư tử ý.
- Ớ, biết cảm nhận nghệ thuật không?

Cô nàng tự nhiên lôi một chiếc găng tay, đưa sang cho tôi.

- Cho mượn đấy, mang vào đi, mai đến lớp trả tớ.
- Ờ, cảm ơn, mượn nốt chiếc kia đi. - Tôi nhận, đôi găng thỏ trắng. Con gái thích mấy đồ như này thật đấy.
- Hứ, đòi hỏi. Thôi tớ về đây, mai gặp cậu nhé. - Rồi cô nàng chào tôi, đi sang đường.

Đến cổng nhà thì quay mặt lại, về phía tôi và chào lần nữa, tự nhiên có cảm giác là lạ trong người, nhưng thôi, vẫn giữ khoảng cách với con gái thôi, không thể liên quan quá được. Tôi chẳng thèm đưa tay chào lại, cứ thế đi thẳng xe về nhà...

Đêm hôm đấy, gió mùa đông bắc lại về... Trời thêm lạnh!

Đề xuất Tiên Hiệp: Trục Đạo Trường Thanh
BÌNH LUẬN