Logo
Trang chủ

Chương 34

Đọc to

Sáng, tự nhiên mệt mỏi, cảm giác như cơ thể không theo ý mình, muốn gượng dậy mà không nổi, cảm giác như mọi thứ đều trở nên nóng hầm hập, dù ngoài trời, thời tiết liên tục giảm nhiệt độ.

Lại cố gắng chìm vào giấc ngủ...

Tỉnh dậy, thấy trên đầu mình có cái khăn ướt, mọi thứ xung quanh đều tối kỳ lạ, ngó sang đồng hồ thì đã hơn 8 giờ tối, vậy là tôi vừa ngủ nguyên một ngày. Cố gắng vươn người dậy lần nữa, cũng không được. Lúc đấy thì mẹ tôi bước vào phòng, với tô cháo.

- Dậy ăn chút gì đi con.
- Mẹ để đấy đi, con ngủ một lúc nữa.
- Ngủ cả ngày rồi, dậy ăn cho lại sức còn uống thuốc, mả cha mày chứ, trời lạnh mà cứ ăn mặc phong phanh cho lắm vào.

Thế là cố ngồi thẳng người dậy, tự ăn!

Một lát thì uống thuốc... uống thêm cốc sữa, rồi được mẹ thả.

Cảm giác một mình trong phòng, dù mệt mỏi lắm, nhưng không thể ngủ nổi nữa, cảm giác khi một đứa thích ngủ, lại trở nên chán giấc ngủ dài, là cái cảm giác mà chẳng đứa chăm chỉ nào hiểu được.

Mở điện thoại tắt từ tối qua. Tiếng chuông mở máy vang lên được 2 phút, một loạt tin nhắn được gửi tới. Tò mò, làm tôi kích thích cả bộ não đang ốm yếu.

"Cậu có nghỉ học luôn, tớ cũng sẽ tìm ra và lấy lại đôi găng kia"
"Ê, nghe nói bị ốm à? Sao hôm qua cậu lại ăn mặc như thế chứ!"
"Tớ còn nhiều ảnh của cậu lắm, khỏi ốm đi, tớ cho xem ^^"

Cười, khẽ trên môi tôi, chút gì làm miệng tôi khô lại, vậy mà vẫn để hơi thở hoạt động mạnh, bởi cảm giác kỳ lạ được truyền từ vài dòng tin nhắn kia.

"Đờ, Kiểm tra Địa, mày nghỉ làm bố mẹ liệt mẹ rồi, thằng chó! " Tin từ thằng Nam. Tôi biết, thiếu tôi, cuộc sống của nó sẽ bị đảo lộn vậy mà. Mình quan trọng thật đấy.

Số tin nhắn còn lại... Viettel, Viettel và Viettel. Tôi ốm và nó cũng ưu đãi rõ là nhiều dịch vụ.

Lại mất một khoảng thời gian xóa tin nhắn.

Tự nhiên có cuộc gọi đến... Quỳnh!

- Tớ nghe đây! - Giọng tôi hơi yếu, khản đặc nữa, chắc chẳng mấy thì mất giọng.
- Giờ tớ mới gọi được vào máy cậu, sao rồi, đỡ chưa, mà nghe giọng...
- Ớ, đứa nào bảo tớ ốm, hôm nay nhà có việc nên nghỉ thôi, ốm gì. - Tôi cố nói cho rõ tiếng.
- Thôi nào, cậu tính lừa người thông minh nhất quả đất này à?
- Thế tự nhiên người thông minh nhất quả đất lại gọi điện hỏi thăm tôi à? Vinh hạnh thật.
- Này này, mà cậu nghỉ đi, tớ nói vậy thôi, giọng cậu lạ lắm, đừng nói nữa, mất tiếng thì tội lắm đấy!
- Ừm, cảm ơn cậu! - Tôi cúp máy sau tiếng tút tút từ đầu dây bên kia.

Sau đó nở một nụ cười thật nhẹ. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ nó kéo đến, đập vỡ suy nghĩ và sức chịu đựng từ tôi!

Một đêm nữa lại đến, thời gian trôi quá nhanh!
Tôi còn chưa chuẩn bị điều gì, cho mọi thứ bất thường sắp liên tục diễn ra, trong cuộc sống của mình!

Đề xuất Voz: MỞ MÀN BỊ LỘ THẾ TỬ GIẢ TA LẬP TỨC XƯNG ĐẾ
BÌNH LUẬN