Thời tiết ngày càng lạnh, khi thời gian lấn vào đông một cách sâu hơn.
Buổi sáng, tỉnh dậy sau một giấc ngủ quá dài, cơ thể cũng đỡ mệt mỏi hơn, gượng người dậy, tìm thứ gì đó uống, cho đỡ cơn khát đang ngự trị trong cuống họng, khô khốc, nhạt nhẽo.
Dưới nhà, bố mẹ đi làm hết, thằng em cũng đi học, lại chỉ còn cái bóng, cùng với tôi trong cái căn nhà này, thử mở miệng thở dài che đi sự chán ngắt hiện thời, thì nhận ra mình không thể nói ra tiếng được nữa, lúc đấy mới biết, điều mình lo sợ tối qua đã xảy ra. Mình đã bị mất tiếng.
Thôi thì tự nấu thứ gì đó ăn cho đỡ cơn đói, và cho cơ thể lấy lại sức sống sau một ngày trời nằm ỳ ra một chỗ, không được vận động. Lại Phở xào trứng, vẫn cái công thức tối hôm kia, chỉ khác là giờ được thụ hưởng thành quả.
Ăn xong, lên phòng chuẩn bị sách vở, đến lớp cho đỡ chán, dù sao nghỉ một ngày, với cả bị mất tiếng thế này, cũng chả lo bị Thầy cô kiểm tra bài cũ.
Nấu cơm trưa xong xuôi, dọn sẵn cho bố mẹ về ăn, tôi đến trường như một lẽ tự nhiên, chỉ khác là, hiện giờ, tôi chả khác gì một thằng câm cả. Cảm giác không quen lắm, nhưng cũng không quá khó chịu.
- K, đi học được rồi à? - Đến nhà xe, đang gửi vô bãi thì gặp con Lớp trưởng.
- ..... ! - Tự lấy tay và chỉ chỉ vào cổ họng, ra hiệu cho nó là mình bị mất tiếng rồi. Nó hiểu, cũng à ờ, xong gật đầu đi lên lớp trước.
Tôi thì thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đang nghĩ ra vài động tác trả lời bọn trong lớp sao cho độc và cực lạ.
Đường từ nhà xe lên lớp tôi ngang qua dãy phòng học lớp 11A12, tự nhiên bắt gặp Lam đang đứng ở cửa lớp, chính xác là ban công hành lang, Cô nàng giơ tay chào, và gọi tôi ý ới, tôi thì chỉ gật đầu rồi cười qua loa, bỏ đi luôn, dù sao cũng chả có gì để nói, mà thật sự thì giờ tôi muốn nói cũng không được.
Vào lớp, mấy thằng con trai nhìn tôi không dời mắt, từ cái lúc tôi bước vào cửa lớp, tôi muốn nói.
"Vẻ đẹp của tao thu hút thế đấy!"
Nhưng, không thể mở nổi miệng để lên tiếng, còn chẳng dặn nổi hơi từ cuống họng, cảm giác khổ sở thật.
- Chú khỏi thật chưa. - Thằng Nam ngước mặt nhìn tôi, sau khi thấy tôi quăng cặp vô bàn.
Gật gật... Tôi trả lời.
- Đờ, ốm một hôm mà kiêu ghê cha! -Nó nhăn mặt.
Gật gật... Tôi cười khì khì.
- Chắc bị lên cơn thần kinh! Thôi kệ mẹ mày! - Nó chán nản quay sang với cuốn truyện đang đọc dở. Tôi thì chả muốn giải thích, nói mình đang bị mất tiếng, chúng nó lại, nhân cơ hội tôi không thể phản kháng được, vùi tôi xuống hố sâu không thể siêu thoát thì khốn đốn vô cùng.
- Ông K đi học rồi à? - Thằng Chính vừa tới lớp, cũng ngạc nhiên hỏi thăm tôi, dạo này, thấy mấy đứa này thân với tôi thật đấy! Tự nhiên mỉm cười, rồi gật gật. Mặt nó cũng đơ đơ nhìn tôi, nhìn với cái cách khó hiểu.