Logo
Trang chủ

Chương 36

Đọc to

Rồi đến thằng Huân, thằng Kiều, cũng hỏi câu y như thằng Chính, và cũng cái cách đó tôi đáp lại, gật gật, cười cười! Hẳn là cả bọn đang xì xào với nhau, rằng bản thân tôi đã bị ấm đầu rồi chăng?

Ngày học không có gì mấy, tiết học cứ diễn ra y như giáo án của thầy cô, chỉ khác là tôi thoát chết hai lần, khi bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, cả hai lần tôi đều lấy lý do mình không thể nói được. Thầy cô có vẻ không tin lắm, nhưng cũng đành xuôi xuôi cho qua.

Hết tiết 4, lại cantin, lại mấy thằng làm loạn một góc phòng ăn, vẫn 3 chủ đề, thứ nhất là gái, thứ hai là gái, và thứ ba cũng vẫn là gái.

- Ế, nhỏ kia xinh không tụi mày, lớp 10 đấy, tao có nên... - Thằng Huân nói.
- Thế mà kêu tao đang buồn vì bị từ chối, rằng tao mất hết niềm tin vào con gái, rằng hiện giờ chỉ quan tâm đến mỗi mình tao. - Thằng Chính làm cái vẻ mặt biểu cảm kinh dị. Thằng Huân đơ mặt.
- Đờ! Tao là đứa sống vì ngày hôm nay và ngày mai, chuyện quá khứ để nó qua đi, ớ, em kia cũng xinh kìa, chậc, khó lựa chọn thật! - Thằng Huân, vẫn cái tính cách đấy, thật chẳng biết nó đang phải đối diện với cảm xúc như thế nào?
- Mà, hình như ông K có biết nhỏ Lam A12 mà, nó có người yêu rồi à? - Thằng Kiều uống xong lon coca thì quay sang nói với tôi, tôi đang tập trung ăn uống cũng phải đáp trả.

Lắc đầu, gật gật! ý nói là sơ sơ, gọi là có quen biết!

- Thằng này hôm nay nó bị ngộ năng chúng mày ạ. - Thằng Kiều ra vẻ kinh dị nhìn tôi! - Cá là nó không hiểu câu trả lời từ tôi.
- Ờ, ờ, giờ mới để ý! Nhà xảy ra chuyện gì à? hay bị gái đá chấn động thần kinh, khổ, thằng bạn tôi vốn đang bình thường như thế, mà giờ thành ngớ ngẩn như vậy đây ! - Thằng Huân chép miệng.
- Hay mày bị mắc chứng bệnh bẩm sinh nào đó mà giờ tái phát, ngu bẩm sinh à? không đúng, mày lúc nào chả ngu, tái phát sao được nữa chứ? - Giờ là thằng Chính. Còn thằng Nam thì bụm miệng cười, may cho nó là không tham chiến.

Mặt tôi giờ nhìn ngu kinh khủng, cái cảm giác ấm ức chen ngang suy nghĩ, làm tổ trong đầu óc, đập vỡ mọi tế bào, phá bỏ hàng vạn sự miễn dịch.

Đành cười cười, lắc lắc, xua tay, dùng hành động yếu ớt bào chữa và phẩn kháng.

- À, tao biết rồi, bị mất tiếng phải không? - Thằng Kiều quan sát một hồi rồi nói.

Tôi gật đầu cảm kích liên tục luôn, rồi kịp thở phào nhẹ nhõm khi biết chúng nó đã nhận ra sự khổ sở của tôi trên nét mặt.

Chúng bạn nhìn tôi rồi cười phá lên, chẳng đứa nào nói gì thêm nữa!

Bọn khốn nạn!

Trống vào lớp, cửa phòng ăn lại đông kín học sinh tan ca ăn uống, đi lên lớp học. Dòng người ngược xuôi, chen chúc, sự ồn ào tại nơi đây, lại làm cái tính cách ưa sự lặng lẽ, yên tĩnh trong tôi trỗi dậy, nhưng chỉ có thể thở dài. Bất lực.

Một bàn tay nào đó cốc nhẹ lên đầu tôi, lại câu xin chào vang lên vội vàng, nhưng mà, lần này thêm cả nụ cười và chút vu vơ nán lại chờ sự đáp lại từ tôi. Tôi thẫn thờ như mọi lần, một phần nghìn giây nếu thực sự tồn tại dòng điện nào đó trong không khí, thì chính dòng điện đó làm cơ thể ốm yếu của tôi chững lại.

Giơ tay gượng gạo chào lại, rồi mỉm cười thật nhẹ. Tôi ít khi cười với con gái, thế nên cũng chả biết cười thế nào cho đẹp. Cô nàng cũng cười lại, chính xác là cười nhiều hơn, trước khi rời đi, cô nàng nói thêm.

- Cậu là người đầu tiên tớ thấy có đôi mi dài hơn cả tớ đấy!

Biến mất vào tiếng ồn ào đáng ghét, khuất dần vào cái đám học sinh rời can tin sau thời gian ăn uống thỏa thích, tôi chợt bừng tỉnh với tất cả, mà cứ ngỡ vừa rồi, tại nơi đây chỉ có hai đứa tôi nói chuyện!

Cảm tưởng, thời gian đã ngưng đọng khi chúng tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nhau, thời gian nó cũng cản trở, gấp gáp và xen kẽ khoảnh khắc chúng tôi gặp gỡ, tạm biệt và nói câu xin chào!

Có lẽ, như cái tên của câu chuyện, những câu xin chào ấy đã tạo nên mọi thứ!

Học nốt tiết cuối, tiết 5, cả lớp reo lên thích thú, muốn nhanh chóng toát khỏi trường học ngay lập tức, chẳng đứa nào tha thiết ở lại cả. Tôi một mình đi trên sân trường, ra nhà xe, với cái sự cô độc, bất cần, khuôn mặt lạnh băng vô hồn cất bước, gọi tôi là đồ tự kỷ cũng đúng mà bảo tôi lãng tử chũng chẳng sai, sao cũng được!

Hoa sữa chính thức tàn, còn lại vài nhánh cố nán lại trên càn cây, gió đông ùa đến, lạnh lùng kéo nó xuống đất, chắc chẳng có sự vấn vương nào đo từ tán cây cả, hẳn là sẽ có những nhành hoa khác lại đến, vào những ngày này của năm sau, một lẽ bắt đầu và kết thúc của tự nhiên. Một kết thúc buồn, nhưng mở đầu cho nhiều thứ đẹp đẽ hơn nhiều!

Tự nhiên có bàn tay vỗ vai bên trái tôi, quay sang bên trái nhìn thì không có ai, quay mặt về phía trước thì giật nảy mình bởi sự có mặt của Cô nàng tên Quỳnh!

"Đồ trẻ con" - Không tài nào mở miệng được.
- Nhìn gì mà kỹ vậy, mắt tớ đẹp không, giống mắt cậu! ^^ - Cô nàng cứ cười nói thật thản nhiên, với tôi. Vậy mà, tôi chỉ gật gật và cười thôi.
- Mất tiếng rồi hả? Tớ nói rồi, cứ cố nói cho nhiều vào! ừm ... ừ...

Tôi nghiêng đầu vờ tò mò.

- À, không có gì đâu, chào cậu nhé, tớ phải ra chờ xe bus đây! - Cái dáng người nhỏ nhắn, luôn kèm theo cái túi bìa mày nâu bên mình, cô nàng rời tôi tiến về phía cổng trường đông đúc náo nhiệt, cái nơi ồn ào với dòng người xô đẩy, bon chen, và cũng dễ dàng che mất bóng hình của nhau, khi lạc vào đó!

Tôi đứng bất động, thoáng nhớ lại chút gì đó-đã-từng xảy ra với mình của một năm trước đó, lại tự cười nhạt, thưởng cho mình sự khinh khỉnh, vô tâm, tự nhiên cái ý nghĩ ghét con gái, hận con gái, mất niềm tin vào con gái lại ngự trị! Vỏ bọc lạnh băng trên khuôn mặt lại xuất hiện, như một bản năng.

Tôi muốn mọi thứ trở lại bình thường!

Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
BÌNH LUẬN