Tối, hôm nay được gọi sang nhà Ngoại chơi, tự nhiên cũng nói được, sau khi ăn cả túi chanh chua ngắt mà Gì mua cho. Được nói, và nghe cái giọng thánh thót của chính mình mà tôi lại hạnh phúc, yêu đời hẳn ra.
Tôi với 3 thằng cậu, toàn 22. 23 tuổi lôi bài ra chơi, sau khi ăn cơm tối!
- Thế thằng K dạo này có người yêu chưa? hay vẫn yêu con kia? - Thằng Cậu trời đánh, tôi gọi là T lên tiếng.
- Yêu đương, lo mà học đi, mày trượt đại học, tao đéo cho mày bê chap vào lễ cưới tao đâu! - Thằng Cậu thứ hai tên Tr.
- Thôi, kệ nó, lo mà đánh bài đi. - Thằng Cậu còn lại tên S.
Tôi cứ cười thôi, ngu là, hồi đấy cứ có cái gì buồn là phô với mấy ông này, y như con gái tâm sự vài chuyện linh tinh abc với mẹ ý.
- Đã nói là cháu yêu con trai rồi mà, nhắc lắm thế! - Tôi làu bàu!
- Ờ, bọn tao quên!
Đánh xong ván bài, tôi xin thôi, với lý do trở về nhà để học bài. Mấy thằng cậu vốn đã quá quen cách nghĩ của thằng cháu, biết thừa thằng cháu yêu quý của mình vừa nối dối, nhưng cũng thả cho đi.
Tự nhiên, tâm trạng tôi buồn rũ rượi, cứ phải nghĩ đến quá khứ, cứ phải hình dung ra dáng vẻ của cô ấy, trái tim tôi lại vụn vỡ, tan nát và chằng chịt hàng vạn dải băng không đầu cuối, không thể hàn gắn, chấp vá!
Một ngày có vài thứ gợi nhắc lại, thật tình cờ, và cả cố ý!
Một đêm nữa, giấc ngủ chẳng được yên, một vài mảnh vỡ lại tìm đến, rồi rủ thêm hàng vạn mảnh vỡ khác, làm loạn cuộc sống của tôi, dù chỉ là trong một giấc mơ, vậy mà, nó khiến tôi, một đứa thích ngủ, chưa bảo giờ lại sợ ngủ đến như vậy!
Phải chăng, mọi thằng con trai tốt, sau khi trải qua mối tình mà đổ vỡ bởi niềm tin, thì đều cố gắng để làm một đứa con trai xấu! hoặc rằng làm mình trở nên khác đi, khác với thời khắc ngu ngốc ấy!
Tôi đã từng có một mối tình đầu, trong quá khứ, chẳng đẹp như cái tình yêu học trò như người ta vẫn tưởng!
Đề xuất Voz: Vẽ em bằng màu nổi nhớ