Bắt đầu một ngày mới, lại duy trì mọi thứ bình thường như trước, cố gắng ngủ nướng thêm vài tiếng, bớt suy nghĩ đi vài tiếng, và làm thời gian vô nghĩa đi vài tiếng nữa!
Vậy mà, chẳng thể nằm co ro trong tấm chăn dày mà thả hồn vào mơ mộng, tự nhiên mọi thứ khiến đôi mắt tôi trở nên tỉnh táo kỳ lạ!
Trời lạnh, lạnh hơn hôm qua, dặn lòng bình thường lại, và không động chạm gì đó vào cảm xúc, nhưng mà, vừa uống cốc nước để bừng tỉnh sau giấc ngủ ban sáng, cũng là cái lúc trong đầu tôi lại hiện ra hàng vạn mảnh vỡ không rõ hình thù dù rất nhỏ, chúng cào xé, ám ảnh giấc ngủ trong đêm qua của tôi.
Khẽ lắc đầu mạnh một cái, gọi là tự mình động viên rằng, phải phấn chấn lên!
Mới có hơn 6 giờ sáng, tôi còn giật mình và dụi dụi đôi mắt khi nhìn vào đồng hồ. Chút gì đó ở mặt tâm lý, làm giờ giấc ăn ngủ của tôi đang thay đổi!
Mở cửa sổ, trời đông vẫn còn nằm đâu đó trong bóng tối, cái màu đen quyện trong hơi lạnh, tích tụ chút sương sớm trắng xóa phía xa con đường trước mặt.
Tôi lại muốn thả hồn vào cái khung cảnh đấy, nên quyết định đi dạo bộ một mình, trên khung đường phía trước mặt.
Phố xá ngày đông, vẫn cái náo nhiệt thường thấy, chẳng màng thời tiết có lạnh đi, hay nóng lên, chẳng cản trở được sự chuyển động không ngừng giữa những cá nhân bình thường, và ở cả cái xã hội bất bình thường nữa.
Hít thở thật sâu cái không khí trong lành trước mặt, chỉ không lâu nữa thôi, chỉ toàn là ô nhiễm, bụi và sự ấm ức.
Mặt trời đợi mãi cũng dần lên, nắng ấm nhè nhẹ xà vào đôi tay tôi đang đưa ra trước mặt, thử cảm giác hứng chọn một vài tia nắng đầu tiên của ngày, thấy cái cuộc sống hiện thời của mình là quá tươi đẹp, chút gì đó thấy mình hơi gượng gạo, giả tạo, nhưng còn tốt hơn cái cánh tôi dày vò mình trong quá khứ!
Đề xuất Voz: Kí sự về ngôi nhà đáng sợ