Logo
Trang chủ

Chương 56

Đọc to

Mấy ngày rồi không có gì đặc biệt cả, hôm nay là 20 - 11, tôi phải tới trường mít tinh từ rất sớm.

Báo thức kêu, điểm 5h30' sáng, tôi lờ mờ mở đôi mắt mình ra, rồi co người lại kéo chăn quấn lấy thân mấy vòng. Trạng thái bực tức bởi cái lạnh, cái rét, cùng cái không gian tối tăm mà sớm mai ngày đông đang có, nó khá hoại giấc ngủ đang say nồng của tôi, khiến tôi nhẫn tâm lấy chiếc đồng hồ báo thức và ném phăng nó đi đâu đó trong góc phòng, kịp nghe tiếng: "Bộppppp" đâu đó phát ra. Sau đó thì trở mình, nhắm mắt ngủ tiếp.

Được một lúc, điện thoại tôi lại reo ầm lên, trong mơ vẫn nghĩ là báo thức, lại cầm điện thoại và định ném... Tỉnh luôn, lúc này mới hốt hoảng nhìn, dụi mắt, định thần vì chút nữa quăng cả điện thoại đi, nhưng mà, bấm nút nghe máy đã. Giọng tôi ngái ngủ.

- Alo, ai vậy?
- Đồ con lợn, vừa ngủ dậy à? Hôm nay cậu phải đến trường đấy. - Giọng đứa con gái này quen thế nhỉ, tôi vừa nghĩ, vừa nhìn lại vào màn hình điện thoại, đờ, ra là Quỳnh.
- Thôi, tớ có tham gia biểu diễn văn nghệ đâu, ở nhà ngủ cho khỏe, thế nhé! tớ đi ..... - Chưa nói hết câu thì cô nàng hét lên, ù cả tai.
- TỚ ĐANG Ở CỔNG NHÀ CẬU, CHO CẬU 5 PHÚT ĐẤY! - Đứng hình luôn. Chắc nó đùa.

Tôi lật đật chạy ra lan can phòng mình, nhìn ra cổng nhà, hóa ra cô nàng đứng chờ thật. Tự nhiên làm như kiểu bạn thân rủ nhau đi học mới sợ chứ, có thân chút nào đâu?

- Đợi tớ chút. - Tôi run run. Giọng tôi, vào mùa đông, khi mới ngủ dậy thường khàn đặc, có lẽ tại tôi ít nói, lên hay bị khô miệng.

Tắt máy, mở tủ lấy quần áo, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, vội vàng chạy xuống nhà, mở cổng, dắt xe. TRong khi tôi đang trong trạng thái rất nhanh rất nguy hiểm, thì cô nàng đang có cái vẻ mặt rất bình thản nhìn tôi, miệng cười cười, nhìn đồng hồ đeo tay nữa chứ!

Tôi thở hổn hển, vừa sáng sớm đã bắt người khác đau tim thế rồi.

- Sao nào, còn đến đây rủ tôi, nhà cậu có gần đây chút nào đâu.
- Cậu muộn 4 phút đấy, có bao giờ con trai để con gái đợi thế không? nhưng với tớ thì được! - Quỳnh nói, tôi gật gù. Trả lời chả liên quan gì cả.
- Giờ đến trường.
- Ừm. Đi thôi.

Mỗi đứa một xe, đạp sóng đôi cạnh nhau. Cô nàng đi bên cạnh tôi, cứ nói níu lo một mình, rồi thi thoảng hát những câu hát bằng tiếng anh mà tôi chả hiểu nổi..

"You are my sunshine, my only sunshine
you make me happy when skies are gray

Tôi thi thoảng ghé đôi mắt mình sang nhìn lén cô nàng, à không, tôi chẳng có chút lén lút nào cả, tự nhiên muốn thấy nụ cười trên gương mặt ấy, thật bâng quơ. Bầu trời buổi sớm ngày đông xám xịt, nhưng mà cùng với cái thời tiết hiện giờ, cảm giác lạnh lẽo nó chẳng phủ lên được sự ấm áp kỳ lạ hiện có cả.

you'll never know dear, how much I love you,
please don't take my sunshine away."

Tự nhiên thấy yêu thích cái im lặng hiện giờ, chỉ muốn lắng nghe tiếng hát ấy, giọng nói ấy, cùng cái không khí trong lành sáng sớm Hà Nội. Tự nhiên mỉm cười, cái nụ cười thật sự, mà trước kia tôi từng thể hiện nó rất nhiều lần trước mặt Em. Giờ, chẳng quan tâm nữa, đang có điều gì chờ tôi phía trước, hoặc sẽ lại đổ vỡ thêm lần nào nữa, hết tất cả chẳng còn đủ để khiến tôi thu mình lại nữa rồi... Có lẽ, giống như ánh nắng ngày đông, với cái tên gọi mà Quỳnh dành cho tôi, SunShine, tôi cũng tự mình làm tan chảy hết những tảng băng, vốn được ướp lạnh trên khuôn mặt và trái tim tôi từ lâu. Tôi thật sự, cần một ai đó hiểu sự ấm áp bên trong mình...

Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch)
BÌNH LUẬN