"For you, sunshine of my life..."
Cô nàng hát xong, quay sang nhìn tôi, nhưng tôi ra vẻ khó nghe, lắc đầu, che tai, làm Quỳnh xụ mặt, bĩu môi, chẳng nói thêm gì nữa...
Đến trường, hai đứa gửi xe, rồi đi cùng nhau dạo quanh trường, có ngang qua mấy đứa bạn tôi, chúng nó ù à gì đó, rồi cười sằng sặc như điên với nhau, chỉ chỉ tôi. Tôi khó hiểu, nhưng cái tính cách chẳng bận tâm gì cho lắm. Cứ mặc chúng nó.
Được một lúc thì, Quỳnh nói về lớp cô ấy, tôi cũng chẳng giữ lại, chỉ hơi thắc mắc, cô nàng, ngày hôm nay, muốn cho tôi thấy điều gì cơ chứ?
- Giải thích.? - Chúng bạn thấy tôi tiến vào hàng lớp thì lao ra tra hỏi. Mặt tôi lạnh băng.
- Có gì?
- Đấy, mày và nó.
- Thế cứ đi cùng là phải có gì đó mờ ám à? - Tôi nghiêm túc.
- Ờ Ờ.. Mày tài lắm. - Chúng nó đuối lý xuôi xuôi!
Lát thì, lại màn chào cờ, quốc ca, đọc một loạt diễn văn gì gì đó của mấy thầy cô đầu trường, khen thưởng thầy cô có thành tích, học sinh đạt kết quả cao, sau lại chương trình văn nghệ, vô số tiết mục mát mẻ, lại láo loạn hết cả lên.
Tôi cứ ậm ừ, mong sao tan nhanh đi về ăn cơm trưa rồi ngủ một giấc, con người tôi thiếu ngủ chắc không sống nổi mất.
Đang cùng chúng bạn quan sát tiết mục của mấy em lớp 10, cũng giả vờ quan tâm, giả vờ thích thú, thì đến luôn tiết mục khối 11, giờ thì thật sự hoảng hốt. Tự nhiên thấy Lam trên sân khấu, với một thằng nào ngồi ghế bên cạnh, gảy GuiTar, đệm hát. Khẽ cười, tự nhủ, cuối cùng cũng có cái hay để mình thích thú thật sự.
Giọng ca ấy vang lên, trong và cực cao, có lẽ cái vẻ nhí nhảy thường thấy của cô ấy, chẳng xa lạ gì với cái giọng hát này, sự yêu đời, hồn nhiên, tô điểm lên tâm hồn cô ấy, cách cô ấy nghĩ, và cả cách cô ấy thể hiện tình cảm. Tình yêu trẻ con, nó thường là thầm lặng.
Chẳng nhớ bài hát ấy là gì, như thế nào nữa, chỉ nhớ cái hình ảnh ấy, với cái giọng hát ấy trên sân khấu, xa thật xa, có thể thấy đôi mắt ấy, như ánh sương ngày đông, chút lạnh lẽo làm làn da người ta cảm giác muốn được chạm đến.
Kết thúc, toàn trường, chắc con trai là chủ yếu, ùa hết lên, nói hơi quá, nhưng hét ầm lên như là ca sĩ biểu diễn thật sự vậy, cuồng nhiệt điên hồn. Có lẽ, sau ngày hôm nay, Lam sẽ thật sự nổi tiếng trong trường, nổi hơn cả trước kia nữa... Thật là không hợp với đứa trầm lặng và bình thường như tôi mà...
Ngồi xem thêm vài tiết mục nữa, cổng trường vốn được bảo vệ khóa chặt để tránh học sinh trốn về nay đã được mở, tôi cũng chán nản, quay ra nhà xe lấy xe ra về, chúng bạn vẫn ở lại, gắng có thể, chiêm ngưỡng những đứa con gái xinh xắn ở lại.
Cái bóng lầm lũi như tôi, chẳng cùng ai, đợi ai, dắt xe ra ngoài cổng trường, ngang qua bảo vệ. Ông ta lừ mắt nhìn tôi, rồi cũng cho xe tôi qua...
Một vài giây thở dài nhìn lại quang cảnh sân trường ồn ã, định lê chân đạp xe đi, thì có một ai đó ngồi lên phía sau xe mình, tay khẽ vịn vào vạt áo...!
Tôi chững người lại!
Đề xuất Voz: Ngẫm