Có một bài hát mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nghe, nó nói về một câu chuyện tình buồn trong mưa, nó mang dáng vóc của một gã con trai khờ dại hoài niệm về quá khứ, chờ và đếm từng ngày tình cảm bị nứt vỡ và chai sạn...
[http://mp3.zing.vn/bai-hat/It-s-Rain-Rhy/IW7A7DBE.html](http://mp3.zing.vn/bai-hat/It-s-Rain-Rhy/IW7A7DBE.html)
Như tôi bây giờ, và cả hoàn cảnh hiện giờ nữa...
Nhưng...
Không có cơn mưa nào, cũng như chẳng có thằng con trai khờ dại hoài niệm về quá khứ, chỉ có những lúc bật khóc vì tủi thân và cô độc, chỉ là cái đứa trẻ, trở nên ích kỷ sau khi tình cảm trẻ con bị lừa dối... Chỉ là, sự cố chấp hiện thời, chưa cho phép ai đó bước vào cái căn phòng bừa bộn trong tâm trí, sợ ai đó lại-sẽ-phá đi hết những đồ đạc, kiến trúc đang hoàn thiện lại sau lần tan nát trước đó.
Phút giây không dài, chỉ vài giây mà cảm tưởng như muốn kéo dài mãi mãi, tôi chẳng biết mình nên làm gì, phản ứng ra sao... Chỉ im lặng, khẽ run lên, chỉ bối rối, cố gắng thật chậm lại, quay mặt, để biết người sau lưng mình là ai.
Vạt áo bị ai đó níu lại, yên sau xe tôi cũng nặng hơn, và cơ thể tôi chẳng thể lạnh lẽo nổi được nữa...!
- Cậu!
- .... ! - Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi mỉm cười thật nhẹ, khẽ nuốt nghẹn cái cảm xúc đang đông đặc lại không tan chảy. Hình như, tôi chẳng thể mở lời, để nói lên điều gì khác.
- Đưa tớ đến nơi mà cậu định đến bây giờ. - Cô nàng ấy nói.
- Ừm. - Không nói gì khác nữa, cố gắng mãi mới nói ra được một câu trả lời ngắn ngủi, có lẽ thế là đủ. Đôi mắt tôi hơi ngấn lệ, chỉ là gần rơi nước mắt...
Đoạn đường thật dài, hoặc là tôi cố tình đi chậm lại, lâu rồi, tôi chẳng để ai ngồi đằng sau xe mình, và đi trên đoạn đường này nữa.
Gió ngày đông, thổi lạnh buốt những cảm xúc buốt giá xuyên suốt không ngừng nghỉ, cây lá ủ rũ một màu buồn, trầm tối, nhưng luôn tươi mới và chẳng muốn tàn úa, chỉ là, đến một cái lúc nào đó, nó cũng phải từ rã một phần nào đó từng gắn bó, và rời bỏ tán cây, bay vô định, bắt đầu một điều mới hơn?
Dòng người đi đường, vẫn cái bộn bề như vậy, xe đi ngang qua hai đứa tôi, tốc độ chóng mặt, nhiều lúc vẫn lo lắng cho tính mạng, an toàn của mình, mặc dù tôi đã đi chậm lại hết sức. Phải chăng, cái xe đạp nhỏ bé của tôi, vẫn luôn bé nhỏ đúng nghĩa, khi đi trên đoạn đường nhựa, dẫn ra quốc lộ của cuộc đời mỗi người...
Chỉ là... tôi đang có một người đồng hành khác...
Không phải em... của quá khứ!
Cầu XXX, trời càng về trưa, ngày đông, có chút nắng ấm thật nhẹ!
Chiếc xe đỗ lại gần sát thành cầu, hai con người đó im lặng, rời khỏi chiếc xe đạp nhỏ bé kia, rồi cùng nhau ngồi lên thành cầu, kế bên nhau... Tôi cảm nhận, được những hành động thật tự nhiên từ cô nàng đối diện...
- Xe cậu? - Tôi nói, mắt vẫn nhìn xuống dòng sông phía trước, nó bình lặng đến đáng sợ.
- Xe bạn tớ mà, tớ đi xe bus. Và cậu phải đưa tớ về ngày hôm nay! ^^ - Cô ấy cười, hồn nhiên, nhí nhảnh. Tôi không thể mở miệng ra, để nói hai từ Dễ thương được.
- Ừm. - Tôi lại im lặng.
Tẻ nhạt.
Và... Cứ như vậy một lúc lâu, hình như tôi còn chẳng để tâm tới sự hiện diện của người kia bên mình, tự nhiên tôi làm đứa tự kỷ trầm cảm đúng mực, tôi ít nói trong cái không gian bao la thật sự...
Rồi, gió buốt một đợt dài, khẽ rùng mình lại, chợt chạm vào người của một ai đó, mới chợt nhận ra Cô ấy vẫn ngồi đó, ngày càng sát vào tôi hơn. Cái lạnh làm tôi run lên, thì cô ấy, còn cảm thấy lạnh lẽo hơn gấp bội, nếu còn thể hiện nào khác kinh khủng hơn run rẩy.
- Ơ... sao vậy? - Tôi thật sự bối rối.
Khi mà, người con gái bên cạnh mình đang bật khóc, tiếng nấc thật nhẹ kề bên vai tôi, nhiều lần phân vân muốn tựa vào, nhưng cái tảng băng trong tôi, nó khiến cô ấy lạnh hơn cả, cái nỗi lòng mà chính cô đang có...
Càng khóc lớn hơn, và tôi nghe rõ tiếng nấc... Tự nhiên mềm lòng bởi cảnh tượng ấy, sợ hãi chứng kiến một người con gái nào đó rơi nước mắt trước mặt mình...
Em... của quá khứ! Từng rơi nước mắt đến gặp tôi.... trong khi đang mang dòng máu của thằng khác trong cơ thể mình! Nó thật đáng sợ...
- Tớ mượn vai được không? - Nước mắt tèm lem, chẳng giống cái vẻ hồn nhiên trẻ con kia chút nào... tôi mới nhận ra, ánh mắt cô ấy còn buồn hơn cả tôi... cái đôi mắt mà tôi thể hiện cái tâm thức mà mình đang chịu đựng.
- Không! - Lạnh nhạt đáp!
- .... !