Quỳnh... chẳng cần biết tôi trả lời thế nào, vẫn cứ tựa đầu vào vai tôi mà khóc ngon ơ. Phía sau, cái dòng xe đi trên cầu vẫn tạo ra những âm thanh ầm ầm, và cảm giác nhanh vội, bon chen đầy ngột ngạt.
Tự nhiên tôi để mặc mọi thứ như vậy? Và...
- Tôi cảm nhận được chứ, nỗi buồn mà cậu đang mang. Chỉ là Tôi trách vòng tay mình không đủ rộng lớn để ôm lấy nỗi buồn của cậu, vì tôi cũng đang bận ôm lấy một nỗi buồn khác - nỗi buồn của chính tôi.
Quỳnh thôi khóc, chỉ là nghẹn lại, đưa đôi mắt đen tròn xoe nhìn tôi, không chớp mắt, tôi cũng vậy, nhưng chỉ kèm thêm nụ cười mờ nhạt trên đôi môi đầy lời mật ngọt.
- Tớ muốn nói với cậu điều này!
- Ừ... - Tôi trả lời.
- Tớ hình như đang cảm nắng cậu!
- Cậu nhầm lẫn cảm xúc của mình rồi.
- Không.
- Tớ không có cái gì đáng để một cô bé nổi bật như cậu cảm nắng cả.
- Vì cậu không nổi bật.
- Vậy sao?
- Nhưng cậu làm tớ cảm thấy mình phát điên lên, không biết nữa, tớ cứ muốn cậu chú ý đến, khi nghĩ đến cậu tớ cứ cười, như vậy...!
Lại khóc...
- Cậu nín đi nào. Như là tớ đã làm gì cậu vậy!
- Không đúng à, đồ ăn cắp. - Cô nàng lừ mắt nhìn tôi.
- Ăn cắp cái gì?
- Tâm trí tớ! - Giờ lại cười.
- Ừm... !
Quỳnh làm vẻ mặt giận dỗi, rời khỏi thành cầu, quay lưng, chạy thật xa cái nơi tôi đang hiện diện... chẳng có chuyện tôi sẽ đuổi theo đâu... Tôi đã không còn thích cái sến súa trẻ con ấy từ khi...
Nói vậy, nhưng mà... tay tôi lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo mình, bấm cái số máy ấy...
Giọng Quỳnh lạc đi, không... chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít và hơi thở không đều bên kia đầu dây.
- Xem như tớ đồng ý làm của để dành của cậu đi, quay lại đây, chúng ta sẽ đi ăn vài món. - Nói rồi tôi cúp máy luôn, khẽ cười một chút...!
"Ôi bao nhiêu buồn phiền giờ đây đã qua đi.
Khi có em trong tay anh chẳng muốn rời xa..."
Vậy là... Tôi đã chấp nhận để Quỳnh bước vào cuộc sống của mình!
Vậy là... Tôi đang bắt đầu... những điều mới mẻ khác, đang chờ đón mình phía trước...!
Niềm tin là thứ... để đem đi thử mà...
Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)