Chúng tôi, hai đứa đi chơi cả ngày hôm đó, ăn vài món ăn thật nóng và cả những que kem lạnh đến kinh hồn nữa... Tôi như đã cởi cái vẻ mặt lạnh bơ của mình, và làm cái đứa trẻ con hờn dỗi nhanh chóng tươi cười trở lại.
- Cậu hát đi. - Quỳnh vừa hà hà, vì cái lạnh của kem tan trong miệng, vừa cười cười thích thú nhìn sang cái đứa ăn ngon lành bên cạnh là tôi.
Ghế đá... một góc nhỏ bên hồ... gần nhà tôi!
- Trời chưa đủ lạnh sao? Mà kêu tôi hát? - Tôi cười.
- Đi mà SunShine... >
- Thôi nào... su su cái gì... - Tôi làm vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nàng bí xị, bĩu môi, rồi cúi mặt xuống giận dỗi... Tôi vờ làm ngơ, nhưng rồi vẫn phải ghé sang, làm cái hành động.
- Tớ hát nhé!
- Yes, tớ muốn nghe! Ầy, kem lạnh quáááá! - Cô nàng tinh nghịch, lại không giận dỗi nữa, bởi có lẽ, cũng sợ tôi không ưa cái tính đó mà rút lại quyết định của mình.
".... Dẫu nắng gắt đường dài nặng chân bước đi về đâu, luôn có em trong tay anh chẳng muốn rời xa..."
Dù bây giờ cho đến mãi sau này đi nữa, có thể hai đứa sẽ chẳng có thể bên nhau như một người bạn... nhưng mà... vẫn sẽ cảm ơn cậu, cảm ơn cái người mang đến cho tôi những tia nắng đã vỡ sau những lần vỡ nát.
"Nếu tớ với cậu là một đôi, liệu sau này lỡ có lìa xa, chúng ta liệu có thể làm bạn? Vẫn đưa mắt tìm hình bóng cậu trên sân trường hay bất cứ đâu.... hình như chỉ cần ngắm nhìn cậu từ xa và tìm thấy cậu trong đám đông kia đã một điều hạnh phúc. Cứ thế...cậu nhé, hãy cho tớ ở bên cậu dù...chỉ trong thầm lặng! Tớ chỉ lạnh lùng như thế thôi!"
"Sau cơn mưa trời lại sáng ......."
Vẫn hát, tôi vẫn hòa mình vào cái lời hát ấy, lời lẽ tuy không quá đặc biệt, nhưng sự đơn giản của nó, nó ngọt ngào và thực tế hơn vạn lần những câu từ hoa mỹ...
Tôi hát, và tôi thấy thứ gì đó hạnh phúc, long lanh trong đôi mắt ấy!
Người con gái mà tôi đang yêu!