Những ngày sau đó, cuộc sống bình thường trở lại, trời càng vào đông càng lạnh, cứ vài ngày lại tin không khí lạnh tràn về, Hà Nội thật phiền phức...
Tôi e dè hơn khi đi vào chỗ đông người, kiểu cứ có cảm giác mọi người nhận ra đứa ngã lăn lê bò càng ra đường ý, lại càng sợ hơn khi có đứa con gái nào đó chạy lại cốc đầu mình rồi đi.
Chiều hôm thứ 2, Đến lớp muộn hơn mọi khi, tại ăn cơm trưa muộn, giờ này chắc tiết đầu tiên đã bắt đầu khoảng 15 phút rồi, thế nên, muộn thì cũng đã rồi, tôi chả vội, đạp xe thong dong trên đường.
Trời đông thì lạnh, gió thổi xả vào mặt, buốt giá kinh hồn, nên, thoáng nghĩ được một việc đúng đắn, rằng cần phải đến lớp nhanh cho nó ấm... và, phóng xe bay trên đường như điên...
Đến cổng trường thì...
- Chào đồng chí!
- Dạ, cháu chào bác bảo vệ, hôm nay trông bác trẻ vậy ạ, lại vui tính nữa. - Tôi nịnh.
- Tôi thì hôm nào chả vậy, mời đồng chí để xe ra kia và vào đây viết tường trình cho tôi.
- Thôi mà bác.
- Nhanh...
- ..... ! - Qúa nhanh quá nguy hiểm, tôi dắt xe chạy thẳng vô bãi gửi, rồi xử lý như một tay cua chuyên nghiệp, chẳng mấy cắt đuôi được bác bảo vệ để đi lên lớp...
Và, cách có vài bước chân nữa là có thể bình an vô sự vào lớp học yêu dấu rồi, thì bị.
- Đồng chí chạy à? Giờ đi theo tôi... - Cái tai tôi được nhắc bổng lên, cảm giác yomost kinh hồn.
- Á, Á, cháu xin lỗi, bác để cháu tự đi...
Vậy đấy!