Tôi vẫn im lặng, tôi nghe thấy hết đấy, nhưng mà, còn biết phản ứng sao nữa?
- Dậy nào. - Cả thằng Kiều lẫn Huân lôi tôi đứng thẳng dậy.
Tôi chẳng thể cười nổi, cùng chúng bạn đi xuống căn tin trong cái tâm thức đầy suy tính bất hạnh.
Phòng ăn... Ồn ào quá, thật khó chịu.
- Nutri hết nhé, thêm vài gói AFC nữa. - Thằng Chính nói với Huân, rồi anh chàng Huân lóc cóc cầm tiền đi mua đồ ăn. Hôm nay thằng Chính lại chịu trả tiền.
- Mày mới bắt được tiền à? - Thằng Kiều đưa ánh mắt không thể khốn nạn hơn nhìn thằng Chính.
- Tao kiếm tiền phi pháp đấy, không ăn thì ngồi nhìn đi. - Thằng Chính cười cười.
- Dù mày có là cái thứ tầm thường gì đi nữa thì đồ ăn mày mua cũng không tầm thường như mày mà, tao sẽ ăn. - Thằng Kiều nham nhở.
- Mày được đấy! - Chính tức ói máu, nhưng mà, vẫn cứ bình tĩnh.
Thằng Nam như tôi, cũng im lặng, có lẽ, chắc nó cũng đang hiểu tôi muốn yên tĩnh, sự yên tĩnh dù chỉ là rất nhỏ, nhưng nếu có thể được.
Tôi hơi cúi mặt, tránh ánh nhìn của chúng bạn, cũng chẳng quá để tâm xem chúng nó đang nói những gì, cười những gì, hoặc là cả cái phòng ăn này đang ồn ào vô lý thế nào đi nữa... Chỉ lặng lẽ nhìn ra phía cửa, nhìn vu vơ.
Vô tình.. vỡ nát tất cả yêu thương, vài giây cố gượng trước mặt người khác... Ánh nắng của tôi cùng chàng trai đó bước vào cantin, ngồi vào một bàn trong góc phòng... Bên tôi, hai đứa còn chưa hề bước vào cantin trong cái khung cảnh đông người như vậy... thế mà, như chưa từng có tôi, và đang có một chàng trai khác, cạnh cô ấy? Giống như tôi chỉ để đó, và suy nghĩ, tình cảm thể hiện nó dành cho một người khác. Không phải tôi.
Dù sao, tìm được nhau đã là may mắn rồi...
Tự nhiên đôi mắt cố dấu đi ngấn lệ, tự nhiên nằm gục xuống mặt bàn ăn trong cái nhìn kỳ lạ của chúng bạn, chỉ lắc đầu xua tay với những câu hỏi thăm...
Lát, thằng Huân mua đồ ăn xong, cả bọn ngồi chén, tôi cũng ăn, rất nhiều, nhiều hơn cái lời nói có thể thốt ra từ miệng tôi lúc đó, nhiều hơn cả, những tổn thương vụn vỡ, nát ra không rõ lý do bên trong lồng ngực tôi...
Thở dài, nhìn sang phía bàn kia, cười nhạt, cả thẫn thờ nữa, nhưng mà, là đứa bình tĩnh... lên cứ để vỡ nát như vậy thôi...
Tôi sẽ từ từ rời xa... chẳng cần giải thích hay bất cứ lý do nào cả...
Chỉ là tôi tin đôi mắt mình đã thấy gì...
Tự nhiên áp lực quá lớn tràn vào đôi mắt, cũng là lúc tôi rời khỏi bàn ăn, mặc kệ chúng bạn ú ớ điều gì phía sau, tôi chạy thật nhanh về lớp, tôi lấy cặp ra về, bỏ lại hai tiết học còn dang dở.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Dịch)