Nghe thêm bài này: http://beta.mp3.zing.vn/album/Chap-Nhan-Su-That-Binh-Minh-Vu/ZWZB7FFC.html?st=3
- Ơ... Quỳnh hả? Gọi gì vậy? Tớ đây!
- Cậu đi ngủ đi, đi chết luôn đi!
Tự nhiên bị dập máy ngược, mới sáng ra đã ngu mặt vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Vậy là cứ nằm im trên giường, đưa đôi tay vắt nhẹ, đặt lên trán, thở dài khẽ khàng, ánh nhìn xa xăm vu vơ đâu đó trong cái không khí vô hình trước mặt. Tôi của ngày hôm nay, sẽ phải thật là mạnh mẽ.
Chiều hôm đấy, ăn mặc mỏng hơn, vì cái thời tiết tự nhiên bớt lạnh đi, có thể nói là giữa mùa đông mà trời oi kỳ lạ. Hà Nội, ngày trời nắng phủ xuống, chút vàng hoe trong suy nghĩ, và cả đôi mắt ai đó... tia nắng ngày đông, nó chẳng còn ấm nữa.
Dắt xe, gửi vô bãi, lại thói quen một mình dảo bước lên lớp. Ung dung và trầm mặc hết sức, chẳng ngắm nghía ai khác xung quanh, hoặc ai đó đang để ý tới mình. Ngang qua lớp A12, chút gì đó khiến tôi cúi đầu xuống, không muốn nhìn thẳng về phía trước, tôi ngại phải đối diện với ai đó.
- Hey. K ơi. - Cái giọng nói ấy vang lên, lâu rồi, mới nghe người con gái đó gọi tên mình. Tự nhiên bối rối kỳ lạ, lan sang cả cái bầu không khí bên cạnh.
Khẽ mỉm cười, quay mặt sang nhìn Lam rồi gật đầu, tôi bước thật nhanh ra phía sân trường đầy nắng, có cơn gió thoảng qua, khiến tán lá khô dưới chân tôi quận lên, mỗi bước đi rời xa cái lớp A12 đấy, và cả ánh mắt thẫn thờ từ ai đó nữa, thật khó khăn quá mức...
Vào lớp, cảm giác lỳ lạ theo tôi suốt từ sáng đến giờ, làm cho cái nhìn về lớp tôi cũng thay đổi. Hôm nay, đứa nào cũng đều cười nói rôm rả, chẳng giống như mọi khi, đứa nói, đứa học, đứa ngủ... mọi thứ như đang có ý gợi nhắc, chê cười điều gì đó.
Lắc đầu nhẹ, rồi nằm gục xuống bàn như mọi khi, đầu óc chỉ thoáng nhớ về Quỳnh, và mọi điều diễn ra ban sáng... cũng phân vân rằng, sẽ cầm máy và gọi cho Quỳnh, nhưng mà, cái tính cách con người ta khó thay đổi, tôi muốn mọi thứ cứ mặc nó diễn ra, đến lúc nào đó, cô nàng sẽ lại tìm đến tôi thôi mà...
- Dậy, hôm nay mày trực nhật kìa K. - Thằng Nam lôi đầu tôi lên, mặt tôi phờ phạc, ngơ ngác nhìn nó.
- Ờm. - Đứng thẳng dậy, nhìn ra phía bàn con Lan, nó chưa tới lớp, làm tôi phải trực nhật một mình. Lần trước nó làm hết rồi, coi như lần này đến tôi thay nó vậy.
Cầm khăn lâu bảng, đi thật từ tốn vào phòng vệ sinh, giặt nó thật kỹ càng, phần vì khăn lau sạch sẽ thì bảng của lớp cũng sẽ sáng bóng như cái khuôn mặt của lớp vậy, tự nhiên nghĩ vậy rồi mỉm cười một mình.
Vài phút cũng giặt xong cái khăn, vắt cho khô khăn, rồi quay trở lại lớp học...
Trở mình đi qua hành lang một đoạn, tự nhiên vô thức nhìn ra phía sân trường...
Thứ ánh sáng nhạt nhòa xuyên suốt, trong cái vàng hoe chẳng mấy ấm áp của nắng đông, gió thoảng qua một đợt lạnh lẽo, cái hình ảnh bé nhỏ của tôi, thuộc về tôi, đang tay trong tay với một người khác, có nụ cười thật tươi trên đôi môi đầy lôi cuốn, có nét tinh nghịch trong ánh mắt hồn nhiên thường thể hiện khi bên cạnh tôi.
Chàng trai ấy, hơn tôi, chiều cao, khuôn mặt, vui tính, cùng cái ánh nắng của tôi cười nói trên sân trường...
Chàng trai ấy, đi bên ánh nắng của tôi, từng bước chân thật đều nhau, bước chung một nhịp, vô thức hoặc cố ý.
Chàng trai ấy, cái nắm tay thật hờ hững, mang ánh nắng của tôi đi đến một con đường khác, chẳng phải nơi mà tôi đang đứng nữa...
Sao thế này, một ngày nắng gắt hơn những ngày trước, cái ngày trời chẳng còn quá lạnh nữa, có thể cô ấy vẫn muốn tôi tan chảy như cái rét buốt thường ngày của mùa đông phải không?
Nắng vàng, nhảy nhót trên mái tóc buộc hờ đen óng của người tôi yêu, cũng như len lỏi sang chàng trai đi bên cạnh từ cổng trường bước vào... xa xăm, nhưng mà thật gần, tôi cũng tìm mọi cách để mình thở đều hơn, bỏ mặc cái hình ảnh ấy, thôi chôn chân và gục ngã... bình tĩnh và mỉm cười trở về lớp học...
Không sao mà? Có phải tôi đã từng nhìn thấy cảnh hơn thế rồi mà...
Không sao... !
Cả vài tiết đầu ngày hôm đấy, lớp tôi có một đứa trầm mặc, nằm gục xuống bàn nơi cuối lớp, có nhiều lần được thầy cô nhắc nhở, mà vẫn lỳ lợm gục xuống. Cái đứa ấy nằm trong sổ đầu bài cả 3 tiết đầu tiên ngày hôm ấy, mà nó chẳng sợ hãi đến cái hạnh kiểm của mình trong cái tháng ấy sẽ ra sao, cũng sẽ không lo lắng ngày mai đang trông đợi nó điều gì, chỉ là...
Hiện giờ, nó muốn yên tĩnh, một mình, nó muốn trầm mặc theo cách nó muốn.
Hết tiết 3, phờ phạc, vô hồn, vẫn nằm áp mặt xuống bàn, một bên má đổ ửng vì nằm xuống quá lâu, bọn bạn mới thân thấy vậy kéo nhau ra chỗ tôi, hỏi thăm thật lòng.
- Cantin đi K. - Thằng Chính vỗ nhẹ vào vai tôi.
Đề xuất Bí Ẩn: Thần Thánh La Mã Đế Quốc