Logo
Trang chủ

Chương 64

Đọc to

Cầu XXX, trời càng về tối, thời tiết lạnh dần trở lại, nắng, là thứ gì đó xa xỉ trong cái thời khắc hiện thời.

SunShine gì chứ? Rốt cục, tôi là tia nắng, hay cô ấy là tia nắng của tôi?

Là tôi, là sunshine, và một ngày, trên thế gian, có hàng vạn tia nắng mà, tôi đâu phải là duy nhất, với cô ấy.

Màu sắc trên mặt sông, u buồn, mà ảm đạm đầy mê hoặc, buông thõng tiếng thở dài, rớt nước mắt khi ngồi trên thành cầu, sau lưng là dòng xe cộ bộn bề, chẳng có thứ gì quan tâm cái tâm hồn bé nhỏ của tôi đang ra sao, và ngồi đó làm gì?

Lạnh, có nước, từ tốn, không, không phải nước mắt của tôi, là mưa.

Mưa đơn giản là chỉ ào xuống một đợt thật mạnh, cứ như thể hiện với tôi rằng, " tao muốn mày phải thật đau đớn, thật khổ sở, thật tồi tệ khi có tao tới, tao phải cản đi cái thứ yếu đuối mà thằng con trai không được phép rơi dễ dàng như vậy... tao..."

Tôi bật khóc nhiều hơn với cái làn mưa ảm đạm trước mặt, nó trà sát tạt mạnh vào cơ thể tôi, đau đớn và run lên bần bật, vậy mà vẫn cố chấp ngồi đó để nó hành hạ...

Tự nhiên một ngày nắng gắt hơn, nóng hơn những ngày khác? Phải rồi, là sắp có cơn bão đi bao thôi mà... là mùa đông, mùa hạ, hay bất cứ thời gian nào đi nữa... đó là thời điểm, tôi phải trả qua nó trong sợ hãi bất lực...

Con gái? Ra là đều như vậy cả?

Niềm tin? đặt sai chỗ lần nữa rồi?

Vuốt làn mưa chả trên khuôn mặt, tự nhiên muốn mình trầm mặc hơn nữa...
Không gian ướt áp trước mặt, không cho phép tôi trầm mặc nổi, cứ cho là tôi phải yếu đuối đi, nhưng mà, bây giờ tôi yếu đuối, ngày mai vẫn phải trải qua chuyện như vậy, thì tôi lại phải yếu đuối mãi sao?
Không... Tôi phải mạnh mẽ...

Có tiếng chuông điện thoại nhỏ bé trong âm thanh dữ dội của thời tiết, ánh sáng nhỏ bé màu xanh nhạt, trong cái mờ ảo của đèn đường vàng hoe...

Gần 7 giờ tối, trời ngày đông.

"SunShine's Đang gọi" - Tôi muốn, lúc ấy, muốn ném phăng cái điện thoại xuống mặt sông đang thu mình chống chịu hàng vạn hạt mưa đau rát xà xuống làm tổn thương mình. Cơ mà, tự nhiên muốn bản thân bình tâm lại...

Tôi tìm đến một vài tán cây gần cầu, rồi nghe máy, chiếc xe đạp được dắt vào gần tôi.

Tiếng khóc...

- Đồ chết dẫm, cậu đâu rồi, Sao dám bỏ mặc tôi ở đây hả? Cậu có biết hôm nay là ngày gì không hả?
- Là cái ngày đặc biệt thứ 2 trong cuộc đời tôi. - Tôi nói. Là cái ngày thứ 2, trong cái cuộc đời này, tôi thấy người con gái mình yêu đi bên người khác, mà, vẫn bình lặng...
- Thứ 2 à, đồ chết dẫm.... ! - Tiếng khóc ấy ngày càng lớn, tôi có nghe tiếng còi xe phía bên kia đầu dây, cả cái tiếng chuông báo hiệu 7h tối ở nhà máy gần trường học, tất cả ù ù lại, phảng phất trong cái âm thanh đáng sợ của mưa...
- Cậu... Vẫn ở trường à? - Tôi nghẹn lời lại...
- Cậu là người yêu như thế à?

Tôi nấc lên, cái dáng vẻ của một đứa con trai bật khóc dưới tán cây, nó ám ảnh, và khổ sở, ngày cả chỉ khi nghĩ đến, tôi đã không thể chịu nổi sự đau đớn đó rồi.
- Cậu cũng là người yêu như thế mà. - Tôi nói...

Đầu dây bên kia lặng đi ... chỉ còn tiếng của mưa ...
Âm thanh duy nhất... còn lại.

Đề xuất Voz: Ngày Ấy Ở Hiện Tại
BÌNH LUẬN