Logo
Trang chủ

Chương 65

Đọc to

Đôi lúc, tôi dừng sống lại, để rồi ngã một cách đau đớn trên đường đời, tưởng như có lẽ sẽ không vực được dậy.

Người ấy đến, giúp tôi đứng dậy, rồi bỏ rơi tôi.

Một cách trầm mặc và đầy lạc lõng...

Tôi như một kẻ sống trong khủng hoảng mà không biết mình đang khủng hoảng.
Tôi như một kẻ sống trong áp lực mà không biết mình đang chịu áp lực.
Dường như tất thảy đã hạ xuống mức âm, trống rỗng rồi.

Mạnh mẽ đôi chút, giá như tôi đã có thể bình tâm hơn thế.

- Cậu vẫn ở trường sao?
- ... - Nước mắt không nằm trên gương mặt tôi nữa, nó hòa vào mưa mà rơi thẳng xuống mặt đất, hòa lẫn vào nhau rồi.
Chỉ còn, là nước mắt của cô ấy, như đâu đó, ám ảnh và day dứt tâm cảm của tôi, qua hơi thở không đều phả vào điện thoại.

Và, từng giây phút kìm nén, nhưng tôi chẳng thể nào làm đứa dập máy trước, như bị níu lại và chết đi bởi tiếng khóc ấy, tôi dường như muốn biết, tại sao cô ấy lại khóc cho tôi nghe, là một phép lịch sự tối thiểu trước khi rời xa, hay là cảm thấy tội lỗi với những gì đã đối xử với tôi?

Tôi không chân thành trong tình cảm lắm, nhưng mà, tôi thật thà trong những suy nghĩ, và tôi sẵn sàng rời xa nếu như cô ấy không cần đến tôi nữa...

TÚT... TÚT ... âm thanh vang dài trong im lặng, đỉnh điểm là cơn gió nào đó, lại tạt mạnh, hất vào tôi một đợt mưa lạnh ngắt, vỡ ra tung tóe...
Nó bất công với cái thân xác bé nhỏ, ướt áp và ảm đạm của tôi hiện giờ...

"Là ai mở những bài tình ca, để rồi thành phố này thầm lặng nép mình vào mưa mà khóc..."

Là ai lại trẻ con tìm về cái niềm tin đầy ngọt ngào của cảm xúc, ngỡ như là thứ kẹo chẳng bao giờ làm ta sâu răng được cả, vậy mà nó lại làm vỡ nát nhiều thứ hơn là răng miệng.
Tâm trí, trái tim, mạch đập, 3 thứ duy trì cuộc sống, vậy mà cứ như tách rời và chẳng còn chúng một nhịp đập thống nhất...

"Cơn mưa vội, xóa mờ dấu chân, mình anh bước mãi, giữa bao suy tư."

Im lặng, trầm mặc đạp xe trong mưa, mưa cứ xả vào tôi những thứ lạnh lẽo và vỡ nát.
Đường phố lên đèn, thứ ánh sáng vàng hoe phía trên cao, ánh đèn đường nhẹ nhàng sà vào tôi như một cử chỉ an ủi...
Dòng xe ngang qua, chiếu sáng tôi một vài giây rồi biến mất...

Chẳng biết nên đi về đâu, tôi chưa muốn về nhà, chưa muốn lại phải nghe những thứ tra hỏi, phải trả lời về cái hành động của tôi ngày hôm nay với bố mẹ... Trốn học, về muộn, và cả ướt mưa nữa.
Đưa mắt nhìn lên cao, mưa xối thẳng vào khuôn mặt tôi, khẽ vuốt hết mớ nước trên mặt, mà sao đau rát khó tả...

"Rồi từng ngày dài trôi qua miệt mài mình anh ngồi nhớ em,
nhớ những phút đắm đuối đôi ta hẹn ước bên nhau dưới mưa,
Để rồi một chiều buồn cơn mưa vội cuốn đi hết bao kỉ niệm,
Cuốn hạnh phúc..."

Xe đạp, ghìm nặng đôi chân tôi xuống, gồng mình mà đạp, nước chảy trên mặt đường, từng đợt một theo đường ống chảy xuống cống...
Mưa trên mái tôn nhà bên đường ầm ầm một âm thanh chẳng ảm đạm nổi... cây cối nghiêng ngả, hả hê, như cái cách mà tự nhiên chê cười tôi.

Chợt muốn thử ngang qua trường học...
Vẫn biết cô ấy đã có người khác đưa về, ngoài tôi ra, thiếu gì ai đâu?
Ở cái thời khắc màn đêm đang tới, mưa ngự trị trên cái thế gian nhỏ bé này, ánh nắng xa xỉ và đâu thể xuất hiện nổi...

sunshine làm sao xuất hiện nổi khi mặt trời biến mất, khi trời ngày đông về tối hơn 7 giờ như vậy?

Tôi không tồn tại trong suy nghĩ cô ấy!

Còn vài chục mét nữa là tới cổng trường... nhìn xa xăm, cái làn mưa trước mặt, chẳng làm tôi thấy được ai, và tôi thật sự chẳng mong thấy được ai cả...
Mưa phũ phàng nặng hạt hơn, đèn xe trên đường chiếu sáng rồi vụt qua...

Cái lạnh, cái ướt áp làm tay tôi run lên và mất đi cảm giác thật sự...

Một chiếc xe Bus ngang qua, chiếu sáng một vùng phía trước, ở xa kia, dưới một tán cây gần cổng trường, hình ảnh nhỏ ấy đang run lên và bật khóc.
Cái cô gái yếu đuối hết sức trong làn mưa ảm đạm...

Sao có thể?

Đề xuất Voz: Trong Xóm Có Vong Em Phải Làm Sao
BÌNH LUẬN