Tôi đạp nhanh hơn, ngày càng rõ dần, nhìn ngắm cô ấy thật lâu trong im lặng... dần dần thì, tôi đã ở ngay cạnh cô ấy!
Nụ cười gượng trên môi, gồng mình để không giận dữ gào thét và bỏ mặc.
Cứ thế im lặng thôi, tự bao giờ, hai con người đang dấu diếm nhau nhiều thứ, lại đứng cạnh nhau với cái vẻ đồng cảm như vậy?
Nỗi buồn của cậu? Tôi không hiểu được?
Nỗi buồn của tôi? cậu cũng không bao giờ hiểu được?
Trời không sấm chớp, nhưng thứ đèn xe bên đường một lúc lại ngang qua, cái hình ảnh ấy làm tôi thật sự khó xử...
Một lúc im lặng, thấy quá đủ rồi.
Tôi xuống xe, không, là quăng cái xe một cách tàn nhẫn hết mức, rồi tiến lại gần cô ấy, nắm lấy đôi tay ấy, và ... cả giận dữ thay cô ấy nữa...
- Sao cậu ngốc thế? Có thể chờ xe bus rồi về mà? Sao cứ nhất thiết là tôi đưa về? Một ngày hôm có tôi sẽ ra sao? Cậu còn nhiều người khác để nhờ mà...
- ..... - Đôi mắt ướt áp mệt mỏi nhìn tôi, rồi đôi tay kia gạt tôi ra...
Tôi buông thõng cảm xúc...
- Tôi sẽ đưa cậu về, lên xe đi. - Tôi vẫn đủ bình tâm mà. Cũng không cần biết, ngày mai chúng tôi sẽ ra sao, có lẽ từ từ rời xa, thì hai đứa sẽ đi khỏi nơi nhau được một khoảng cách xa hơn.
- Cậu đi chết đi...!
- Cậu muốn sao đây? - Gào thét trong lặng thing, trong tâm hồn chai sạn và không còn cảm xúc. Nhưng cứ gồng mình làm cái vẻ thánh thiện trước người khác...
Tôi mà, là cái đứa, dù tức tối đến đâu, với người mình yêu chẳng bao giờ có thể giận dữ nổi... nhưng mà, khi tôi giận dữ, nó thật sự, làm người khác tổn thường bởi những câu nói, phũ phàng và lãnh cảm hết sức...
- Cậu biết hôm nay là ngày gì không? - Cái giọng nói ấy đã vang lên, nhưng mà, sao chẳng còn hồn nhiên như trước nữa thế này?
Vài giây suy nghĩ, định nói hết tất cả những gì mình thấy, mà tự nhiên lại chẳng làm một đứa tuyệt tình chấm dứt tất cả... bắt đầu từ một kết thúc... và giờ chẳng lẽ lại kết thúc khi mới bắt đầu?
- Sinh nhật tôi? Không nhớ à? không để tâm phải không? Tôi đã chờ đợi suốt cả đêm qua, tôi mong sẽ cậu sẽ là người đầu tiên nhớ đến tôi trong đêm hôm ấy, vậy mà, giữa hàng chục đứa bạn, tôi không thấy cậu ở đâu cả... Vậy mà ... tôi vẫn cứ nghĩ, khi sáng sớm thức dậy, cậu sẽ là người đầu tiên gọi điện cho tôi, hay ít ra là một tin nhắn chào ngày mới... vậy mà...
Thắt lại, tôi chẳng thể thở nổi, sao thế này?
Tôi còn chẳng nhớ nổi sinh nhật của người mình yêu, dường như tôi vô tâm thực sự, như cái cách mà cô ấy nói... nhưng mà, cũng chỉ như thế mà cô ấy thay thế tôi với người khác sao?
Đơn giản và tầm thường như vậy à?