Logo
Trang chủ

Chương 67

Đọc to

Suốt 17 năm sống trên đời, tôi trải qua những sinh nhật đầy những bất hạnh, tôi có cảm thấy tha thiết và mong ngóng đến cái ngày mình sinh ra trên đời này đâu...
Nó cứ gắn liền với những tổn thương của tuổi thơ tôi, làm sao tôi tôn trọng sinh nhật mình, và còn thừa hơi để tâm tới người khác chứ?

Tiếng khóc trong từng câu nói, nấc nghẹn lên, tôi chẳng có thể khóc, chỉ lặng thing... kéo cô nàng vào trong tán cây, sâu hơn.
Tôi chẳng thể chịu thêm cái lạnh ấy nữa, mưa à?

- Rồi, đến lớp, tôi hi vọng, cậu sẽ có điều gì đặc biệt cho tôi, tôi đã suy nghĩ, và cảm thấy rất vui, mọi thứ thật mới mẻ vậy. Rồi, chẳng có những điều mới mẻ cậu mang đến, chỉ là chúng bạn, và những lời hỏi thăm từ chúng nó, chỉ là những đứa bạn, với những bữa ăn đã hẹn dưới can tin... Tôi đã thấy cậu ...
Tôi chết lặng ... thẫn thờ hiểu ra ... nhưng mà ... mọi thứ nghẹn lại, tôi chẳng thể lên tiếng....

- Rồi cậu biến mất, tôi cứ như con ngốc chờ đợi, rồi không thể chịu nổi, tôi muốn cậu chú ý tới tôi, muốn cậu quan tâm tôi... vậy mà cậu cứ lạnh băng như vậy, cậu chẳng tâm lý gì cả... Tôi đã phải sang lớp cậu để tìm, ngay cả trong giờ học tôi cũng chẳng thể an tâm nổi... cậu biến mất... bỏ mặc tôi trong cái ngày này ...
- Không...
- Tôi nghĩ cậu sẽ quay lại, như con ngốc vậy, cứ chờ như vậy....
- Tớ đã quay lại rồi đây!
- Cậu .....
- Cậu có thể, ngừng khóc được chứ? Làm sao, tớ có thể làm sunshine của cậu, khi mà, nước mắt cậu làm, dập tắt ngọn lửa, và tia sáng mà tớ đang mang...
- .... !
- Phải rồi.... Tớ chẳng tâm lý gì... và trong tình cảm này, tớ chưa bao giờ chủ động... Tớ nghĩ nó thật đơn giản vậy? Phải rồi, tớ quên sinh nhật cậu, vì tớ cũng chưa từng có định nghĩa, trên thế gian này, cần phải quá đề cao và tôn trọng ngày mình sinh ra, tớ chưa từng thấy vui khi ngày sinh nhật của tớ đến, ngoài gì chứ, toàn những thứ khiến tuổi thơ tớ trở nên uất khổ sở... Phải rồi, tớ ...

Bàn tay ai đó chặn miệng tôi lại, hai đứa cùng rơi nước mắt trong ngày hôm đấy, chẳng phải tỏ ra mạnh mẽ, hoặc rằng cần một đứa để vững vàng làm chỗ dựa cho đứa kia...

- Cậu, ghét tớ rồi phải không? - Tôi nói...
- Ừm, rất ghét, cậu hãy nhớ là tớ rất ghét cậu...!
Cười...
- Giờ về thôi.
- Mưa mà, ở đây chút đi. - Cô nàng lại trở về cái vẻ hồn nhiên ấy...
- Người còn khô nữa đâu, tắm mưa thôi... - Tôi lấy xe, rồi chỉ sang yên sau, cô nàng cười tươi rói, bỏ mặc nước mắt, vịn vạt áo tôi, ngồi đằng sau xe...

Thực ra không phải tớ lạnh nhạt với cậu, tình cảm tớ thổ lộ không phải câu nói đùa đâu. Chỉ là tớ cố tình trốn tránh, vì mọi cảm xúc đều không biết đứng trước cậu có thể che dấu như thế nào...

Dưới mưa, có lẽ tôi không còn thấy sự chê cười nào từ tự nhiên nữa cả, có sao đâu, người ngồi sau xe tôi đã bình tâm trở lại... Chẳng cần lời giải thích nào nữa...

Tôi như đã rõ mọi chuyện cả rồi...
Sai rồi? Đôi mắt à.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Trời Sinh Đã Là Nhân Vật Phản Diện
BÌNH LUẬN