Tôi đã nói, ở cái lứa tuổi 17 này, mình vẫn đang đi bộ trên rất nhiều ngã rẽ đầy những va chạm, nhưng mà, dù có khó đi thế nào đi nữa, nó vẫn sẽ dẫn ra quốc lộ của cuộc đời tôi.
Đôi khi, tôi cảm thấy đôi chân mình mệt mỏi, vì đã chọn sai cái ngã rẽ mình muốn hướng tới, sau đó chỉ cần nghỉ lại một thời gian, không cần ai cả, rồi một mình gồng gánh hành lý, lại bước tiếp...
Khái niệm, cứ phải sống vì một người, hoặc mong chờ sẽ có một người đến an ủi lúc mình vấp ngã, nó không tồn tại đâu, thật đấy!
Tôi của cái ngưỡng tuổi 17 đấy, có thể cười mà nói rằng, nó nếm trải khá nhiều những món quà ưu đã được thượng đế gửi gắm, nhưng mà, món quà nào cũng đều mang theo những phút giây thật trầm mặc đến khó hiểu... con người tôi cũng trở nên trầm mặc theo cách khó hiểu đó.
Giây phút, tôi đi ngang qua Quỳnh, tôi hiểu ý nghĩa của Sunshine rồi, dù có ra sao đi nữa, nếu như hai người còn yêu nhau, hướng về nhau, thì, dù có đang dong chơi bên người khác, chẳng chấp nhặt đối phương đang như thế nào, thì sau đó, lại có thể trở về bên nhau như cái ngày đầu tiên ấy... Như cô ấy với mối tình đầu vậy.
Dần thì tôi cũng quen với cách chấp nhận mọi thứ đơn giản trở lại, cũng giống như tôi của ngày trước đó, hãy làm mọi thứ trở nên bình thường...
Vậy là, ngay trong tối ngày hôm đó, tôi mở lại giao tiếp, tôi lấy chiếc điện thoại đã vứt trong học tủ suốt 24 ngày qua, còn chẳng bật nổi nguồn nữa, cắm sạc và chờ nó lên đèn thôi.
Tôi cứ quan sát cái điện thoại, cứ nhìn chằm chằm, đôi khi cười vài cái bất chợt, tôi mong đợi rất nhiều vào nó. Và, nó cũng hiện, màn hình sáng lên, cái ánh sáng nhỏ nhoi màu xanh ấy, lâu quá rồi, mới làm căn phòng tối tăm của tôi sáng lên hiu hắt đến như vậy...
Có chút thân quen, nhưng cũng có chút gì đó đau nhói... !
Mở khóa, là rất nhiều tin nhắn, đa phần là của Quỳnh, có cả của Lam, của Con nhỏ đáng ghét kia nữa, lúc đó chưa có dịch vụ báo cuộc gọi nhỡ, nên tôi không chắc là có ai đó đã gọi cho mình.
Muốn đọc những dòng tin nhắn đó, cơ mà, tỉnh táo hơn lúc nào khác, đánh dấu tất cả, và ấn nút xóa, cứ để mọi thứ bình thản, như cái ngày, chưa có ai đó bước tới và lại làm xáo trộn nó lên.
Mở bài hát vẫn hay nghe, mà giờ tôi vẫn còn lưu trong máy mình, lẩm bẩm theo... Điệu nhạc ấy, theo cái bóng tối phòng tôi, trôi tuột về đêm...
Đêm 25-1, là rạng sáng 26-1 mới đúng chứ, tầm hơn 1 giờ đêm, từ cái lúc, niềm tin bị vỡ lần thứ 2, tôi có thói quen ngủ muộn hơn trước, tôi lại sợ rằng, cứ mỗi khi mình nhắm mắt, mọi thứ lại lấy đi, vài giọt nước vô nghĩa của tôi trong mơ, cũng không đúng lắm, đơn giản là tôi không ngủ được thôi.
Điện thoại suốt bao ngày qua, mới nghe thấy tiếng rung của nó trên đệm, trời mùa đông, khiến người ta phì cười cũng thở ra làn khói trước mờ trước mặt.
- Cậu định cứ bơ tớ như thế mãi sao? - Từ Sunshine's.
Im lặng nhìn vào màn hình, thứ ánh sáng màu xanh đập nhẹ lên đôi mắt, dòng chữ ấy vẫn đó, vẫn số điện thoại và cái tên thân thương đó, mà sao, tất cả đã thay đối hết rồi. Đổi tên cô nàng thành Worthless.
- Đâu có, tớ đâu có tránh gì đâu. - Tôi trả lời, thật thú vị khi tán người yêu của thằng khác.
-Hôm nay... cậu, thấy tớ phải không?
- Thưa cô, giờ đã hơn 1 giờ sáng rồi, vẫn còn cái thói quen học muộn vậy sao, ngủ đi! - Tôi tự nhiên, lại nhớ đến cái thời gian mình quan tâm cô ấy như vậy.
- Đừng bắt tớ làm những thứ tớ không muốn chứ.
- Tớ đâu có bắt, mà chẳng có lý do tớ phải bắt cậu phải làm theo cả, cùng Cường thức và học đi, tớ đi ngủ đây, bye. - Tôi nhẹ nhàng nhắn lại, cũng cảm thấy chẳng có gì khó khăn lắm.
- Ừm, cậu ngủ ngon.
Tôi khóa điện thoại, rồi đặt nhẹ nó bên cạnh, còn gì để chúng ta duy trì mối quan hệ?
Cậu kiểm tra xem, tớ lạnh lùng ra sao phải không? Không tình yêu, không tình bạn, với tớ mãi là như vậy.
Chúng ta còn 4 ngày để cậu đá đít tớ ra khỏi cái trò chơi của cậu, giờ cậu muốn dành lấy 4 ngày đó để hoàn thành và ghi tên tớ trong mớ danh sách dài ngoằng của cậu sao?
Thật là đáng sợ mà, những cô gái có đôi mắt giống cậu, nó đều khiến cuộc sống của tớ thê thảm như vậy.
Đề xuất Voz: Nghi có ma...xung quanh nhà!