Hôm sau, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày, bình thường vẫn sớm rồi, nhưng mà hôm nay còn sớm hơn gấp bội. Khối sáng vừa tan ca, thì tôi dắt xe vào bãi gửi. Cả trường lác đác có vài mạng.
Lãnh đạm bước nhẹ trên sân trường đầy gió, bầu trời từ cái thời khắc ngày hôm ấy, lúc nào cũng âm u như vậy. Chợt, nghe thấy tiếng bước chân thật vội vã của ai đó phía sau, rồi nhẹ nhàng dần, âm thanh của từng nhịp thở tiến gần tôi, thứ gì đó va nhẹ vào đầu tôi, bối rối và lo lắng quay mặt lại.
- Xin chào. ^^ - Nụ cười trên gương mặt đó, thật khiến cho người ta có cảm giác vui lây mà.
Khẽ gật đầu, tôi không cười lại, cứ thế tiến thẳng về phía lớp học của mình. Cô ấy, vẫn chôn chân ở đấy, nhìn theo cái bóng của tôi, mãi một thời gian dài như vậy...
Chiều học, cũng không có gì quá đặc biệt như vậy, nhưng có một câu chuyện, mà Huân kể với tôi. Cũng khiến tôi cảm thấy, mình đang bị kéo lại gần và liên quan tới nó.
Lúc đó là, giờ ra chơi tiết 4, cái giờ mà, cả lũ vẫn đi cantin như mọi khi, cơ mà lần này chỉ có tôi và Huân.
- Uống đi. - Thằng Huân mua nước và đổ ăn như mọi lần, rồi hai thằng ngồi ngắn cảnh xung quanh.
- Cảm ơn. Ăn thôi. - Tôi cười.
Im lặng một thoáng khá dài thì Huân vỗ vai tôi.
- Này.
- Hử?
- Tao mới hỏi Tomboy thì Quỳnh nó mới quay lại với Cường. - Huân cũng cười cười, nhưng mà có điều gì làm nó vui vậy.
- Ừm, tao thấy rồi, hôm qua thấy hai đứa nó dắt tay nhau ra bến xe bus.
- HÀ HÀ, tối qua chúng nó chia tay rồi. - Thằng Huân vỗ đùi mà nói, tôi sặc cả nước.
- Chuyện gì vậy? Thấy chúng nó tìm cảm quá mà.
- Tình cảm cái con khỉ, cơ mà cũng vui, giải thoát cho thằng Cường khỏi con ác nhân ý, nó bị bùa chú suốt 4 năm nay rồi, tội.
- Ờ. - Tôi cũng chỉ biết ờ một tiếng, dù sao thì, nếu không là gì của nhau, tôi cũng không muốn hạ thấp người tôi từng có tình cảm nhiều hơn bạn bè.
Ăn xong, hai đứa đang bước ra ngoài cửa catin thì gặp Quỳnh, cô nàng đưa tay vẫy vẫy chào tôi, tôi muốn gật đầu chào lại, nhưng bản thân tôi là vậy, tôi đã tỉnh bơ bước ngang qua lời chào đó.
Cách xa một đoạn, Huân quay sang nhìn tôi.
- Nó chào tôi hay chào ông đấy?
- Kệ nó, chắc không pải chào anh em mình đâu. - Hai thằng cười như điên với nhau.
Tan học, cái thân tôi lại lững thững một mình tiến ra nhà xe, biết chắc sẽ đi ngang qua A8, lên cố quan sát phía trước, nếu gặp Quỳnh thì còn tránh mặt, quả nhiên phía trước là cái bóng dáng ấy đang ngơ ngác như đang chờ ai đó, tôi phì cười rồi lẻn sang hướng khác. Chợt quay sang nhìn cô ấy, thấy hai ánh nhìn hướng về nhau, làm tôi vội vàng quay mặt luôn, mắt cô nàng buồn buồn, rồi im lặng tiến ra phía cổng trường một mình.
Chắc là không phải chờ tôi đâu!
Ngày 28 - 1, năm đó.
Đề xuất Tiên Hiệp: Lâm Uyên Hành