Vẫn nhớ như in ngày đó, cũng như cái cảm giác đó. Thứ thời tiết lạnh giá, cũng chẳng thể làm tôi bớt run đi vì sự bối rối lạ thường. Chẳng quen, cũng chả cần có lý do gì để xấu hổ ngại ngùng, vậy mà, tôi vẫn phải đỏ ửng mặt, chỉ vì đối diện với người ấy.
Vẫn cái tư thế bị xách tai, tôi được bác bảo vệ dẫn vào văn phòng đoàn, cái nơi mà tôi chẳng muốn ghé thăm một chút nào.
Đến cửa Văn phòng đoàn.
- Bác không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? - Tôi nói, sau khi được bác bảo vệ buông thả cái tai yêu dấu của mình ra. Sau đó, tự nhiên đi vào trong văn phòng, may thật không có thầy giám thị.
- Hai cô cậu ngồi lấy giấy viết ra đi, viết bảng tường trình nộp cho tôi, rồi ra gặp cô Châu, lao động 1 tiết. - Bác bảo vệ dỗng dạc nói, làm tôi mới thất thần nhận ra còn một cô nàng đang viết viết gì đó ở góc phòng, cứ cúi thế kia sao nhìn thấy mặt nhỉ?
- Lao động ạ? - Cô nàng lên tiếng.
- Ừ, tôi ra phòng bảo vệ, tôi biết lớp anh chị đấy, nên đừng nghĩ trốn được.
- Vậy bác đi thong thả. - Tôi xuôi xuôi. 1 lát thì bác bảo vệ đi.
Chạy ra cửa Phòng đoàn, nhìn cái bóng lầm lũi đó khuất dần dãy hành lang, rồi đi vào trong phòng bảo vệ, tôi liền lấy cặp và định:
- Cậu kia, ở đây viết với tớ? - Nhìn rõ mặt rồi, khá ưa nhìn đấy. Cơ mà không quen.
- Cậu tính viết thật à? không sao đâu, về lớp đi. - Tôi cười trừ.
- Đứng lại. - Đang tính chạy đi lần nữa, thì con nhỏ hét lên.
- Điên hả? - Tôi bực mình.
- Ra đây viết. - Mặt nó nghiêm túc thật đấy, tự nhiên khiến tôi chột dạ, nên ngoan ngoãn đi ra chỗ nó, rồi ngó xem nó viết gì.
- Chữ đẹp nhỉ? - Tôi gợi chuyện.
- Cậu nói thừa quá.
- Nhưng xấu hơn tớ. - Tôi lại cười.
- Hừ... Mà lấy giấy bút ra viết đi. Nhìn tớ viết thế à? - Nó lừ mắt. Tự nhiên tôi thấy nóng mặt thật đấy. Chút bối rối thật nhẹ.
- Trời lạnh mà mặt đỏ vậy? - Nó nói, chăm chăm viết vào bảng tường trình, không nhìn sang tôi nữa. Tôi cũng kệ.
- Có đỏ à, chắc sáng nay nhỡ đánh phấn quá tay đấy mà. - Tôi đùa.
- Hứ... đồ điên.
Thế là cũng chẳng thấy nói chuyện nữa, cũng chẳng thử một lần nhìn sang chỗ nhau. Cô gái này thật tự nhiên, và, thật điên khùng nữa.
- Cùng đi ra nộp tường trình cho Bảo vệ. - Nhỏ giờ trống không?
- Thì đi.
Hai đứa ra diện kiến bác bảo vệ, rồi sau một vài câu nài nỉ, nhịn nhục tâng bốc rồi hạ thấp danh dự, chúng tôi được miễn lao động. Thế là tự đi về lớp, mà chẳng biết thêm gì về nhau. Khi ấy, đó là điều tôi không hề quan tâm lắm.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Quốc Bóng Tối