Chúc cậu sinh nhật đẹp, những điều tốt đẹp đang chờ cậu phía trước, vững bước đấy! :')
Cũng sắp năm mới rồi, năm mới vui vẻ tiếp :'))
(Cái này tớ đi hội sách được tặng đấy, only one)
Dù cậu có khó khăn gì, cũng nhớ hãy luôn cười, có tớ ở bên mà! <3
Thật tốt khi chúng ta là bạn của nhau...
Bức thư đó còn rất dài, không thể nào chắc chắn, cũng như đủ niềm tin để nghĩ rằng, cô ấy đã chịu ngồi xuống, đặt bút và viết ra những câu từ như vậy, dành cho tôi, cái người, vốn dĩ chẳng nên tồn tại hay sót lại bất cứ mối quan hệ nào.
Tôi đã chơi trò chơi của cô ấy, nhưng, bỏ cuộc giữa chừng là điều tôi đã làm. Làm một người bạn à? Giống như một phần quà nhỏ, sau khi dòng chữ "Games Over" xuất hiện vậy, nực cười thật đấy.
Gấp mẩu giấy thật đều lại theo cái nếp cũ, kẹp vô quyển sách, sau đó ném phăng nó vào hộc tủ. Nghĩ ngợi gì nữa cho đau đầu, giờ là lúc xuống nhà và nấu cơm tối.
Bước xuống phòng bếp đầy quen thuộc, tôi bị giật mình bởi tiếng điện thoại bàn vang lên, cả căn nhà tối om và im ắng cứ như bị phá toác ra bởi cái âm thanh ấy.
- Alo.
- K à, không phải nấu cơm đâu con, lát sang ngoại ăn cơm. - Là Ông ngoại tôi gọi, mỉm cười bất chợt, lâu lắm rồi tôi chưa sang thăm ông bà rồi.
- Dạ, lát bố mẹ với con sang.
Dập máy, rồi lên gác tắm một cái cho giải tỏa, trời mùa đông mà, chỉ thích thú khi ngâm mình trong nước ấm thôi, chứ tắm xong, đi ra ngoài, mới thấy cảm giác nó kinh khủng tới thế nào. Lạnh từ trong ra ngoài.
Hơn 7 giờ tối thì cả nhà tôi sang Ngoại, hôm nay cả gia đình tụ họp đông đủ tới kỳ lạ, có cả bác, gì, cậu, không thiếu một ai. Chợt nhìn cái cảnh đấy, tôi lại thấy tủi thân, khi sinh nhật mình, chẳng một ai trong số họ quan tâm tới. Vậy là, tôi tự mình coi bữa ăn này, là điều mà, gia đình đang tổ chức cho mình, tôi tự nhận cái điều, nó chẳng bao giờ xảy ra cả...
Ăn xong, tôi một mình rời khỏi bàn ăn, có cái ý nghĩ trốn tránh, ngại đối diện với một số điều gì đó mơ hồ. Tôi tảo bộ một đoạn cách khá xa nhà ngoại tôi đang ở.
Trùm cái mũ len lên, choàng cái khăn kín cả cổ, khuôn mặt tôi dưới ánh đèn đường chẳng thể nào lộ rõ được, trông tôi y như con sên đen bóng, bò từng bước một trên khung đường nhộn nhịp bên cạnh vậy.
Lựa hàng ghế đá cạnh hồ gần đó, ngồi xuống và quan sát bằng ánh nhìn thật xa xăm...
Điện thoại rung...
Tôi mặc kệ...
Điện thoại lại rung lần nữa...
Tôi vẫn mặc kệ...
Điện thoại lại rung thêm lần nữa...
Tôi mới lạnh lùng lấy từ túi áo ra và nghe máy.
- ....
- Hey, tớ Lam đây.
- Gọi gì vậy? - Cái tính tôi nó khó đổi như vậy.
- Quay mặt lại đi.
- Hử?
- Cậu quay mặt lại đi.
Tôi buông điện thoại, nhìn ra phía sau, chẳng có một ai cả, có chăng chỉ là dòng xe vèo vèo phóng qua nhau dưới đường thôi.
- Có gì đâu? - Tôi nhẹ nhàng hơn.
- ... !
Và, Cô ấy xuất hiện trước mặt tôi.
Cái đứa không có gì nổi bật cho lắm, đang đối diện trước một người rất nổi bật, làm sao có thể bình thản và coi không sự chênh lệch đó chứ. Đáng ra, tôi đã, nên, theo cách lịch sự nào đó, phải mỉm cười, và chào hỏi. Nhưng, tôi không làm được, tôi không phản ứng gì cả, mặt lạnh bơ, và ánh mắt vô hồn cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Lam vẫn cười, ánh mắt trong trẻo thật mà, ánh đèn đèn phía xa, tôi thấy nó qua đôi mắt đẹp đẽ đó. Mọi thứ trái ngược với tôi.
Gió lại thoảng qua, ánh đèn bên hồ, làm đợt sóng lăn tăn, xô vào nhau đầy lấp lánh.
- Ê, Cậu đơ vậy? - Lam cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thì hất đầu sang phía bên cạnh, ý bảo cô nàng ngồi đi.
- Gì vậy? - Lam vẫn đứng, mặt ngơ ngác tới khó hiểu.
- Cậu ngồi đi, đứng mãi đấy à, cản trở tớ ngắm cảnh.
- Tớ lại nghĩ cậu không nói được nữa chứ? - Cô ấy vẫn cười.
- Nhà cậu gần đây à?
- Cậu không nhớ chúng ta từng gặp nhau ở Hội à?
- Không...
- Cái Đồ...