Logo
Trang chủ

Chương 92

Đọc to

Cô ấy im lặng, quay mặt sang hướng khác, nãy giờ, chỉ toàn là cô ấy nói là nhiều, chỉ là cô ấy nhìn tôi, trong khi tôi cứ, quan sát cái đợt sóng vô nghĩa trước mặt, là cô ấy đang giận dỗi, là cô ấy đang cố gợi chuyện để vơi đi sự tẻ nhạt...

Lại là tôi, đóng vai một tảng đá.

- Hôm nay là sinh nhật tớ. - Không thể nào giải thích được câu nói đó của tôi, tại sao lại được thốt ra, có lẽ, cái cảm giác có được một người lắng nghe mình, trong lúc, cơ thể mệt mỏi và mềm nhũn ra bởi nỗi buồn, là cảm giác muốn nổ tung mọi bí mật nhất.
- Vậy...
- Tớ không đòi quà đâu. - Tôi cười.
- Sao cậu ngồi đây?
- Tớ đang tự mình thưởng thức bữa tiệc sinh nhật trong tưởng tượng.
- Còn đùa được. Ừm... đi theo tớ.

Lần thứ 2 bị Lam kéo tay lôi đi, và tôi cũng di chuyển theo như một cái máy.

- Khỏi ăn kem. - Tôi lắc đầu khi bị cô nàng dẫn vào một quán trà sữa gần đó.
- Cậu tinh đấy, nhưng không từ chối được đâu.
- Cậu mời thì tớ ăn. - Tôi cười lại bằng giọng nham hiểm.
- Ờm, tớ đồng ý mà.

Một lát sau

- Ấy, không được nhè ra, ngậm trong miệng đi.

Kem lạnh vậy mà, cứ cố ăn cho lắm vào, cô nàng buốt răng và định nhè ra... Vô duyên quá.

- Tớ chỉ đùa cậu thôi, răng tớ chắc lắm. - Cô ấy lè lưỡi, sau khi tiêu hóa hết số kem ngậm trong miệng.
- Ừm, tớ tin mà. - Mặt tôi không một biểu cảm.
- Hừm.

Tôi lấy thìa dầm dầm số kem trong cốc, một lúc lại nhìn cô ấy ăn ngon lành. Trong khi tôi vẫn lay hoay ở cốc thứ nhất, thì cô ấy đã sang cốc kem thứ 3 rồi.

- Tặng cậu này. - Lam lấy kem bôi vào mũi tôi.
- Đồ ăn mà cậu nghịch vậy à?
- Chẳng biết đùa là gì à, đồ mặt lạnh! - Mặt cô ấy xị lại.
- Hì, này. - Tôi bôi lại, tự nhiên có cái dũng cảm nào đó, khiến tôi chạm vào da mặt một người con gái.
- Đáng ghét... !

Thế là hai đứa bỏ phí cốc kem đang ăn, mà thay vào đó, y như đồ trang điểm, tô vẽ hết lên mặt. Bao người quanh đấy cứ nhìn vào hai đứa tôi chỉ trỏ, rồi lẩm bẩm gì đó, tôi mặc kệ hết, sao nhỉ, cảm giác như đây là một bữa tiệc sinh nhật, mà cô nàng dành riêng cho tôi vậy.

- No không?
- Ăn kem mà No gì, lạnh hết bụng. - Tôi lầu bàu.
- Ốc nhé? - Lam nháy mắt.
- Không .... nói sớm. Đi thôi. - Tôi kéo cô ấy đi.

Bởi, chợt nhận ra cái món khoái khẩu mà mình hay ăn mỗi khi lên Ngoại, dẫn luôn cô nàng vào quán ốc đó.

- Bác cho cháu 2 đĩa ốc, và 10 quả cúc lộn nhé! - Tôi gọi.

Lam nhìn chằm chằm vào tôi mà cười.

- Nhìn gì? Tự nhiên cười.
- Cái này là cậu mời. ^^
- Ừm, tớ mời. - Tôi cười.

Bác chủ quán mang đồ ăn ra, cô ấy suýt xoa hay tay lại.

- Ăn thôi.

Và cứ tập trung ăn uống, tốc độ khiến tôi đáng nể. Vậy nên, ngoài việc tròn xoe mắt nhìn cô ấy ăn, thì tôi chẳng kịp phản ứng để làm hay nói gì cả.

- Ăn đi chứ. Chưa thấy người đẹp ăn ốc bao giờ à? - Vừa ăn vừa nói.
- Xuống đi, cậu cứ trèo cao như thế, ngã thì ai cứu cậu được.
- Thiên thần thì sao mà ngã được, cậu lo xa quá. - Lam cười lớn hơn.

Thật chẳng thể hiểu nổi, nét thục nữ thường thấy đâu hết cả rồi chứ?

Tôi lắc đầu, rồi cứng họng bởi câu nói vừa rồi.... !

Trời đông về khuya, càng lạnh hơn, chúng tôi đi dạo một lúc, thì phải tạm biệt. Cả hai đứa đều bị bố mẹ gọi về. Thì vốn là những đứa trẻ mà, chúng tôi đều chưa chưa hề trưởng thành, mãi như vậy...!

Đề xuất Voz: Bạn gái tôi là lớp trưởng
BÌNH LUẬN