Logo
Trang chủ

Chương 96

Đọc to

Cảm xúc như vỡ òa vậy, khó tả kinh khủng, tôi không thể nở một nụ cười nổi, niềm vui ấy cứ như tăng động và thổn thức trong lồng ngực tôi, nhịp đập của trái tim, nó nhanh và gấp gáp hơn hết thảy, dồn kéo dài ra, nó làm nước mắt tôi tràn ra, không quá mãnh liệt, nhưng từ tốn.

Một gã con trai một mình đón giao thừa trên sân thượng, và món quà đầu tiên nó nhận từ năm mới là người mà nó đang yêu... Nó đơn phương người cũ trong cái dáng vẻ bất cần và tàn nhẫn, trong sự hậm hực và nỗi buồn chiếm ngự, bởi cái nét mặt lầm lỳ và lạnh băng... Nó là đứa thề và tự cắt phăng đi niềm tin vào một thứ gì đó mới mẻ, vậy cứ cũ kỹ nhìn về quá khứ, nó cũng là đứa hay đọc lại những cuốn sách cũ, dù là hàng vạn lần đọc lại, cảm giác sẽ chẳng giống như trước, nhưng mà, kể cả kết quả có như vậy đi nữa, nếu vẫn là trò chơi, nó cũng sẽ không hối hận vì đã bước vào và thử thêm lần nữa...

- Tớ yêu cậu như chó ý! Oa.
- Ừm, cảm giác như nào.
- Cậu đã đồng ý tớ đâu. T.T
- Tớ đồng ý rồi. Nhưng nghe này, lần tiếp theo, à, sẽ không có lần tiếp theo nếu chúng ta chia tay đâu, nhớ đấy!
- Tớ nhớ rồi mà. Cho tớ nghe Giọng cậu đi. - Quỳnh trở nên trẻ con hơn lúc chúng tôi chia tay. Giờ quay lại rồi... tôi nghĩ nhiều về tương lai lắm, sẽ kéo dài bao lâu, 1 tháng, 2 tháng hay chỉ là vài ngày... kệ đi ... sống đơn giản cho những ngày như hôm nay đã.
- Ngủ đi, muộn rồi, mai còn đi chúc tết cả ngày đấy!
- Nghe cậu hát mới ngủ được! Cả nhà tớ đang ăn uống đây này, có ngủ được đâu.
- Nhà tớ cũng vậy. - Tôi nhắn trả lời, tự nhiên lại buồn trĩu xuống, dưới nhà, không gian đen ngòm im ắng của bóng tối, tết nhất, chắc gia đình tôi, đơn giản là đi cùng nhau, chúc tết, rồi mỗi người một nơi, chẳng quan tâm và nói chuyện với nhau là mấy... Một đứa lạnh băng ít nói như tôi, tự nhiên có đôi mắt đẹp nhưng buồn bã kỳ lạ, là vì nó đấy.
- Gọi cho tớ đi, SUNSHINE!

Tôi buông thõng tiếng thở dài, lại chuyện gia đình làm tôi buồn bã kỳ lạ. Có một số chuyện tôi không tiện nói trên đây, nhưng mà, giống như chỉ sống có một mình trên thế gian này vậy, tôi sợ đến lớp sợ về nhà, họ như không cần tôi, và tôi sợ sệt khi đối mặt với tất cả... quãng thời gian, tôi rất khó khăn để vượt qua, trong cái lứa tuổi học trò ảm đạm và buồn bã.

- Tớ nghe đây.
- Ừm, giờ cậu đang làm gì? - Tôi kiếm vài chuyện vớ vẩn nói.
- Đang ngồi nói chuyện với cậu, tớ đang ở một mình trên phòng. À, tớ vừa được ông bà với bố mẹ lì xì xong.
- Trẻ con.
- Chắc cậu chưa được ai lì xì nên ghen tỵ chứ gì. - Nói qua điện thoại, nhưng tôi biết chắc cô nàng đang bĩu môi.
- Đúng là thừa hưởng sự thông minh khi quen tớ đây mà. - Tôi cười.
- Hứ, cậu thích ăn đấm hả, mà mai cậu đi đâu, tớ đi thăm cả nhà bên nội, sau sang ngoại luôn.
- Ông bà nội cậu sống chung với cậu à?
- Ừm. Mồng 2 tớ sang nhà bác đấy, sẽ ghé sang nhà cậu, chuẩn bị lì xì cho tớ đi.
- Mơ đi, mồng 2 nhớ nhắn tớ một tiếng.
- Để làm gì chứ, tớ xông thẳng vào nhà cậu luôn ý.
- Tớ đưa đi ăn cái này ngon lắm.
- Ừm, tớ sẽ nhắn...
- ...
- ...

Đề xuất Voz: Đã nhớ một cuộc đời!
BÌNH LUẬN