Tự nhiên không khí im lặng, có lẽ thật chưa thể quen với mọi chuyện. Chúng tôi giờ đang là gì của nhau? Người yêu sao, à, phải rồi.
- Cậu hát đi.
- Không, tớ hát, bên cạnh nhà tớ nhiều chó lắm, nó sủa thì hàng xóm lại vác gậy sang đánh tớ.
- Tớ sẽ chăm sóc cậu nếu cậu bị đánh gãy tay chân mà.
- Ừm, một bài rồi đi ngủ ngay nhé.
- Vâng...
- Hát này... Em hèm.
Cô ấy cười khúc khích.
- Người yêu em ở nơi nào, làm anh vẫn mãi đi tìm...
- ....
- Người ơi có biết a chờ, chờ e cất bước mỗi ngày. Dường như em quá vô tình , để anh ngẩn ngơ, tìm trong hư vô những suy tư...
Tôi hát vang những câu ca quen thuộc ấy, sân thượng giờ phút giao thừa qua đi, giao lại con tim tôi một cảm giác mới. Nghe nhé, người tôi yêu, hãy nghe thật kỹ tiếng đập của con tim tôi, sẽ là những tiếng ngân dài trong câu hát... Là câu từ tôi nhấn mạnh nó, chẳng theo nhịp điệu chính xác nào cả... Sau bài hát này, ngủ ngon nhé, ngày mai thức giấc, chúng ta sẽ bắt đầu một năm mới, ngày mới, và mọi thứ đều rất mới giữa tớ và cậu, chúng ta đã từng chia tay bao giờ đâu? Phải không...
- Quạnh vắng nơi đây mình anh , một nỗi cô đơn buồn tênh. Rồi biết đi đâu về đâu khi đêm xuống vắng em.... anh mãi yêu em. Vì nhớ em ... chờ đợi em ...
Đề xuất Voz: Tâm sự " cây trúc ma "